1
Ai đã từng đặt chân đến miền Trung quê tôi vào những ngày tháng mười mới hiểu vì sao có câu ca “Tháng mười chưa cười đã tối”. Mâm cơm có chén mắm ruốc ở giữa làm cho bữa ăn mùa đông thêm đậm đà.
1
Cây vông đồng thấp thoáng ở giữa những cánh đồng là hình ảnh thường thấy ở quê tôi.
3
Trời đã vào đông, tôi chợt ấm lòng khi bất giác nghe giai điệu quen thuộc vang lên lời bài hát Về Đô Lương quê em của tác giả Minh Lý được nhạc sĩ Hồ Hữu Thới phổ nhạc...
1
Tôi sinh ra và lớn lên trên bờ sông Gianh hiền hòa, thơ mộng. Làng quê tôi bốn bề sông nước. Ra khỏi nhà là sông, muốn đi về hướng nào cũng phải qua sông…
7
Tôi về làng trong bóng chiều loang lổ. Hương lúa từ đám ruộng còn chưa gặt theo gió thoảng qua khiến lòng xốn xang khó tả, bao kỷ niệm ngày xưa chợt ùa về.
4
Ký ức là một từ rất khó cắt nghĩa. Với một số người ký ức như mơ hồ, như ảo ảnh.
1
Quê tôi ba mặt được bao bọc bởi những dòng sông. Về phía Bắc và Tây là những chi lưu của sông cái Thu Bồn, còn phía Đông là con sông Trường Giang. Đó là một con sông ngang. Nó không có nguồn và cửa.
1
“Ông tha, bà không tha, còn cái lụt hăm ba tháng mười”. Người miền Trung thường nhắc câu này mỗi mùa đông.
1
Từ phía ngoài bãi bồi truyền ra từng đợt khua khoắng mái chèo. Bác Tư hàng xóm đang kéo cái thuyền thúng chất đầy mành lưới ra cửa vịnh nhân lúc nước lên. Trong đêm đen tĩnh mịch, chút xao động có thể nhỏ vào ban ngày đột nhiên trở nên ồn ã lạ thường.
3
Không ngọt ngào và đắt tiền như bún bò, bún hến chứa đựng điều gì đó thật giản dị nhưng cũng rất đỗi cầu kỳ.
3
Làng biển Quỳnh Lưu, quê nội tôi, ở đó, người dân đi biển, làm đồng muối, làm đồng màu.
1
Cùng với Đà Lạt, thành phố Nha Trang nói riêng, tỉnh Khánh Hòa nói chung là những vùng đất có vinh dự in đầy kỷ niệm cuộc đời dấn thân, tận hiến của bác sĩ người Thụy Sĩ gốc Pháp Alexandre Yersin (1863 - 1943).
2
.
- Làng mình đất yêm!
Đến tận bây giờ tôi và bà chị họ nhà văn vẫn còn cãi nhau về chữ yêm ấy trong câu nói của nội.
Yêm hay im?
2
Cuối tháng chín, đường về quê mạ giăng mắc những cơn mưa giao mùa. Trong gian bếp chiều trôi, em gái tôi ngồi nấu cơm tối. Nhìn cái dáng em ngồi thổi lửa, mùi khói bếp rơm rạ xộc vào mũi, lòng bâng khuâng và khóe mắt cay xè.