Đến, đi và để lại - Truyện ngắn của Đào Thị Thanh Tuyền

04/03/2018 07:25 GMT+7

Email ngày 1 tháng 9 năm 2025 Thưa bà, Cháu tự giới thiệu cháu tên là A. Cháu nghĩ bà sẽ không hỏi lại cháu là ai và bà biết hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của cháu, ngày được phép mở phong thư kỷ vật của ba cháu vì ông di chúc như thế.

Thưa bà, trong phong thư ấy có một điện thoại cũ, sản xuất cách đây 15 năm, một cuốn sổ ghi chép và một lá thư viết tay.
Cháu trích đoạn thư liên quan đến bà:
“Nếu con muốn biết về cuộc đời của ba thì con hãy email cho một người ở địa chỉ... Nếu người ấy còn sống, bà ta sẽ kể cho con nghe về ba và sẽ trao lại cho con những gì ba đã viết trong thời gian làm bạn với bà ấy, có lẽ hơn 500 truyện ngắn. Nếu mở được điện thoại con sẽ đọc được toàn bộ nội dung ba và bà ấy trao đổi với nhau trong năm năm. Ba không xóa một đoạn nào hay bất kỳ hình ảnh gì. Có những đoạn nhạy cảm nhưng ba nghĩ đó là cần thiết vì nó gắn kết tình yêu giữa hai con người trong thế giới ảo. Tuy nhiên, ba không hy vọng con sẽ khôi phục được những dữ liệu trong điện thoại và ba không để lại địa chỉ trang cá nhân cùng mật khẩu để con có thể vào bằng máy tính. Nếu có duyên, con sẽ làm được mọi thứ”.
Bà là ai? Hiện ở đâu? Cháu chưa mở được điện thoại vì nó quá cũ, không biết còn tương thích với bây giờ hay không vì năm năm qua các ứng dụng được liên tục cập nhật mà nó lại ngủ yên. Nếu có duyên cháu sẽ nhận được thư hồi âm của bà.
Email trả lời ngày 1 tháng 9 năm 2025 sau đó 5 phút.
Chào cháu,
Ta ngồi đây đã năm năm từ khi ông ấy mất chờ đến ngày cháu đúng 18 tuổi.
Trước tiên cho ta gửi lời chúc mừng. Chắc bây giờ cháu đã lớn và xinh đẹp lắm. Ta chỉ biết cháu qua hình ảnh trong thời gian quen với ông ấy mỗi lần ông đi thăm cháu về. Ta tin chắc hôm nay nhận email của cháu. Đúng là duyên như ông ấy nói.
Ta hiện ở một nơi mà cháu sẽ biết trong những tài liệu ta sẽ gửi cho cháu.
Hãy trả lời ta hai câu hỏi sau:
1. Mẹ cháu khỏe không, bà ấy có gia đình mới chưa? Nếu có gia đình mới thì cháu có em không?
2. Hiện giờ hai mẹ con cháu ở đâu?
Email trả lời ngày 1 tháng 9 năm 2025 sau đó 5 phút.
Thưa bà,
Cháu cám ơn bà đã trả lời thư của cháu. Thật đúng là duyên, bà nhỉ!
Về hai câu hỏi của bà:
1. Mẹ cháu không lập gia đình mới.
2. Hai mẹ con cháu vẫn ở L. nhưng không phải ngôi nhà ngày xưa ba cháu đến mà cháu nghĩ bà biết vì cháu nhớ mỗi lần đến ba có chụp rất nhiều hình, nói là gửi cho một người. Khi ấy cháu còn bé quá, bây giờ thì cháu đã rõ.
Thưa bà, bà có tài khoản trang abdc.com không? Nếu chưa, bà hãy tạo một tài khoản, cháu và bà sẽ trò chuyện với nhau tiện hơn. Bà đồng ý không?
Bà nhập số điện thoại... sẽ ra trang của cháu. Cháu muốn nói chuyện trực tiếp và thấy hình ảnh bà.
Email trả lời ngày 1 tháng 9 năm 2025 sau đó 5 phút.
Chào cháu,
Ta rất mừng vì mẹ cháu vẫn khỏe. Từ ngày ông ấy mất, ta đã xóa trang cá nhân và không tham gia mạng xã hội nữa, chỉ trao đổi qua email. Những gì về ông ấy trên trang mạng xã hội cũ ta giữ lại trong tim, từng lời, hình ảnh, giọng nói qua các clip ngắn... Ta không chắc cháu mở được điện thoại của ông ấy.
Email trả lời ngày 1 tháng 9 năm 2025 sau đó 5 phút.
Thưa bà,
Đúng là không thể khởi động được điện thoại bà ạ. Bạn trai cháu đã làm hết cách. Bà hãy kể cho cháu những gì liên quan đến ba cháu như trong thư ông ấy để lại.
Cháu đợi thư bà.
Email trả lời ngày 1 tháng 9 năm 2025 sau đó 15 phút.
Ta quen ông ấy năm ta 60 tuổi. Ông ấy nhỏ hơn ta 5 tuổi. Một đêm khó ngủ, ông ấy lang thang và gặp ta, vài câu chào, hỏi thăm, giới thiệu rồi quen nhau và trò chuyện hằng đêm.
Ông ấy là bác sĩ làm việc trong một bệnh viện nhỏ, ở B. Công việc ở bệnh viện luôn căng thẳng, ông ấy gần như thường xuyên bị stress.
Trong tuần đầu tiên biết nhau ông ấy thổ lộ câu chuyện riêng tư về người bạn gái cũ có với ông ấy đứa con gái. Năm năm trước họ chia tay vì những cãi vã liên tục xảy ra trong cuộc sống. Bạn gái cũ đã mang con gái đến L. Từ ấy đều đặn mỗi tháng ông đến L. thăm con. Hai tháng trước đó ông và bạn gái cũ rất căng thẳng, cô ta không cho ông gặp con gái nữa. Tuần sau con gái nhập học năm đầu tiên đồng thời có sinh nhật của con gái, ông hỏi ta phải làm sao?
Ta đã cho ông ấy những lời khuyên, điều quan trọng là phải biết bình tĩnh và kiềm chế. Không hiểu sao, chỉ qua vài dòng trao đổi ta hiểu được ông ấy là một người nóng tính, khá nguyên tắc và cầu toàn.
Cháu sẽ thấy niềm hạnh phúc của ông ấy trong một email mà ông ấy gửi cho ta và cám ơn về những lời khuyên của ta. Rồi từ đó ta và ông ấy thân hơn, bất cứ chuyện gì ông ấy cũng kể cho ta nghe.
Năm đau khổ nhất trong cuộc đời ông ấy là mẹ cháu mang cháu ra đi, không thể nào hàn gắn được tình yêu giữa hai người. Cũng năm đó, mẹ ông ấy mất. Khi bà không còn, các thành viên trong gia đình gồm ông cháu và hai người cậu trở nên xa cách. Ông nội cháu có bạn gái và đưa đi nơi khác sinh sống. Mỗi năm ông ấy về quê một lần nhưng hầu như không trò chuyện thân mật với ai. Phần vì, ông ấy là người sống khép kín, ít hòa đồng, lại khó tính. Phần vì các cậu của cháu là nông dân nên nói chuyện không hợp.
Ông ấy bị hai chứng bệnh thường xuyên là đau đầu và tức ngực do tiền sử bệnh suyễn. Bảo là đau khủng khiếp lắm, thường về đêm, vào mùa đông lúc nào vòng ngực cũng như bị bó chặt. Mỗi lần đau đầu ông uống liều giảm đau khá cao và trong thời gian chờ thuốc ngấm để ngủ thì ông ấy lại trò chuyện với ta.
Có một câu chuyện khá vui và dễ thương là hôm ấy ông bảo ta cho 5 mốc thời gian từ năm 1978 đến 2015, ông ấy sẽ kể ta nghe một chi tiết liên quan.
Ta đưa ra tháng 12 năm 1979. Ông ấy viết: Giáng sinh năm ấy, ông và hai người bạn gái chui vô tủ áo, cắt bánh kem và ngồi trong đó ăn hết cái bánh kem. Ta mới hỏi: Sao lại chui vào tủ áo? Ông ấy trả lời: Không có lý do gì hết, chỉ là điên khùng của tuổi trẻ thôi.
Mốc thứ hai ta đưa ra là tháng 10 năm 1995. Ông ấy nói chi tiết nhớ nhất là chia tay người bạn cũ mà không biết lý do chia tay là gì, từ đó không gặp lại nhưng nhớ mãi gương mặt rất buồn của người bạn. Cũng năm đó mẹ bị ốm nặng.
Mốc thứ ba ta đưa ra là tháng 1 năm 2007. Ông ấy viết năm đó A. được tám tháng, bận bịu tối mặt nên không có chi tiết nào đáng nhớ...
Rồi tháng 5 năm 1983. Ông ấy cho biết nhớ nhất là đi đá banh ở bờ biển với một đám bạn phá như quỷ sứ. Sau đó thì cả bọn cứ thế mà chạy trên bãi cát như một lũ điên đến khi mệt nhoài thì nằm lăn ra và mở rượu uống đến say mèm.
Những câu chuyện trong đêm cứ như vậy. Chuyện này sang chuyện kia.
Một hôm ta bảo ông ấy hãy viết tất cả những gì xảy ra trong đời ông ấy thành những truyện ngắn gửi cho ta đọc. Và thế là hai ngày cuối tuần ông ấy cắm cúi viết. Gần như toàn bộ cuộc đời ông từ bé thơ cho đến khi gặp ta.
Truyện ngắn cuối cùng có tựa “Đến, đi và để lại”, ông ấy viết về một mối tình năm năm chỉ qua internet, chưa một lần gặp mặt nhưng yêu cho đến ngày thế giới kết thúc. Bằng những con chữ trên màn hình điện thoại bé xíu mà hiểu và biết về nhau còn hơn sống chung một nhà.
Thư này ta chỉ nhớ nhiêu đó.
Cháu hỏi điều gì sẽ gợi ta nhớ thêm.
Email trả lời ngày 1 tháng 9 năm 2025 sau đó 5 phút.
Thưa bà,
Quả thật thú vị.
Cháu muốn hỏi vậy hai người có yêu nhau thật không? Bà có thể kể qua về hoàn cảnh gia đình của bà? Bà còn nhớ chi tiết nào liên quan đến cháu?
Email trả lời ngày 1 tháng 9 năm 2025 sau đó 10 phút.
Thật khó để trả lời là hai người yêu nhau thật không bởi có gặp mặt lần nào đâu mà khẳng định điều này. Tuy nhiên trong suốt năm năm, hằng đêm như vậy những câu anh yêu em hay em yêu anh được lặp lại không biết bao nhiêu lần. Nói yêu thì biết là yêu, còn tình yêu trong trường hợp này định nghĩa như thế nào thì ta thua.
Chồng ta mất khi ta còn rất trẻ, ta có một con gái và một cháu ngoại bằng tuổi của cháu.
Có rất nhiều chi tiết liên quan đến cháu nhưng ta nhớ vài thứ như: Mỗi lần trước khi đi thăm cháu ông ấy rộn ràng lắm. Nhắc đi nhắc lại với ta cả tuần là ngày đó sẽ đi L. Có một lần, đi thăm cháu về gặp mưa bão, ông ấy bị ốm một tuần lễ. Gầy rộc, là ta cũng chỉ thấy qua tấm hình ông ấy gửi. Mặt nằm nghiêng, mắt trõm sâu, má hốc trông rất thảm não. Ta xem mà không cầm được nước mắt. Hai phương trời cách biệt, chỉ biết gõ những dòng chữ động viên, an ủi, bày cách tự chăm sóc hay cách nấu món ăn. Những ngày ông ấy ốm ta thấy thật là dài. Ta gõ chữ qua, ông ấy chỉ trả lời bằng biểu tượng cho biết đã đọc. Nhưng, thú thật với cháu, khi đó, ông ấy là của ta, bởi vì qua lời ông ấy kể ở bệnh viện có nhiều người yêu ông lắm nhưng ông ấy không yêu ai. Quả thật ta có lo sợ. Tình yêu quá mỏng mảnh, hư ảo, chỉ bằng trí tưởng tượng, không thể nào nắm giữ được trong tay.
Ta biết ông ấy chính xác ở nơi nào? Hình vóc thật, dáng đi, đứng, ngồi ra sao? Chỉ cần khóa tài khoản lại là ông ấy và ta mất dấu nhau. Biết tìm đâu trong cõi bao la này?
Một lần, ông ấy kể về chuyến du ngoạn của cháu ở trường học mà ông ấy cùng với mười phụ huynh tham gia giúp đỡ giáo viên. Hai tuần trước chuyến đi ông ấy vui lắm. Sau chuyến đi, ta và ông ấy giận nhau 2 ngày không nói chuyện, cháu biết lý do tại sao không? Trong một tấm hình ta thấy cháu viết tay trái. Ta mới hỏi là ông ấy thuận tay trái hay tay phải. Tự dưng ông ấy nặng lời với ta rằng không ai hỏi như vậy cả vì người ta quan niệm người thuận tay trái là người không thật lòng. Ta quả thực ngạc nhiên, không ngờ ông ấy mê tín và cổ hủ đến thế. Sau đó thì ông ấy thú nhận thuận tay trái nhưng viết tay phải. Đó là điều khó hiểu duy nhất nơi ông ấy mà ta không thể đồng cảm được.
Có những lần đi thăm cháu 4 ngày. Khi về ta hỏi chuyến đi vui không, ông ấy trả lời đúng một câu: Chơi với con, làm bài, đi ăn và xi nê. Bốn ngày chỉ bao nhiêu chữ đó.
Theo cảm nhận của ta thì ông ấy khá nghiêm khắc, kỷ luật và ngăn nắp. Một điều lạ là trong tất cả những hình ảnh gửi cho ta, chỉ hình chụp với cháu là ông ấy cười, còn hình chụp riêng không tấm nào thấy nhe răng. Ông ấy khắt khe và khó khăn với chính mình ngay cả một nụ cười!
Email trả lời ngày 1 tháng 9 năm 2025 sau đó 5 phút.
Thưa bà,
Bà có còn nhớ gì về cái ngày cuối cùng trò chuyện với ba cháu không? Bà cảm nhận thế nào về tình trạng của ông khi ấy?
Email trả lời ngày 1 tháng 9 năm 2025 sau đó 15 phút.
Thật ra ông ấy đã chuẩn bị cho cái ngày mà ông ấy vẫn gọi là “sign out” ra khỏi thế giới này một năm trước đó khi thỉnh thoảng ông ấy bảo với ta rằng cảm giác sức khỏe ngày một khác lạ. Những cơn đau đầu và khó thở thường xuyên hơn vào buổi tối.
Tuần lễ cuối cùng ông gửi cho ta một email viết rằng, hãy cố đợi đến năm cháu 18 tuổi và trao lại cho cháu toàn bộ email giữa hai người. Ông bày ta cách sắp xếp theo thứ tự thời gian, thành một câu chuyện, từ email cho đến bản thảo truyện ngắn.
Ta không biết thể xác ông ấy tiều tụy thế nào vì sau này ông ấy không còn gửi hình cho ta nữa. Mỗi lần ta hỏi đều bị từ chối. Thế nhưng tinh thần ông ấy rất tỉnh táo. Chuẩn bị đâu ra đó như bản tính con người ông vậy.
Ta sẽ gửi trả lại toàn bộ tài liệu cho cháu. Coi như ta hoàn thành nhiệm vụ mà ông ấy tin tưởng. Sau khi nhận được những tài liệu này, cháu nhớ hồi âm cho ta và ta sẽ xóa luôn tài khoản email.
Thay cho thư cuối cùng, ta cám ơn cháu đã thực hiện lời dặn của ba cháu. Ta chúc cháu hạnh phúc và sống tốt. Cho ta gửi lời thăm mẹ cháu, một người bạn gái cũ của ông ấy mà ta rất tò mò nhưng không bao giờ được ông ấy gửi cho xem hình. Ngoại trừ thông tin về một tấm hình ông ấy ôm cháu và bảo rằng người chụp là mẹ cháu, đó là vào sinh nhật lần thứ 55 của ông ấy.
Người ta đến với nhau rồi chia tay đều là duyên kỳ ngộ. Duyên nữa là được để lại. Điều cuối cùng ta muốn thổ lộ tuy nó mang tính ích kỷ nhưng ta không mong cháu mở được điện thoại. Ta muốn giữ mình ta câu chuyện riêng tư ông ấy đã đến, rời đi và để lại cho ta một trái tim nặng trĩu cùng khoảng trống mênh mông trong tâm hồn.
Ta cám ơn ông ấy đã cho ta công việc sắp xếp bản thảo và email trong thời gian chờ cháu lớn lên. Ông ấy luôn biết đặt ra và thực hiện kế hoạch không chỉ cho ông mà cho cả người thân.
Cuộc đời thú vị khi ta gặp được những con người thú vị. Người ta lướt qua đời nhau đôi khi chỉ một khoảnh khắc nhưng để lại nỗi nhớ khó quên. Ta và ông ấy có đến những năm năm, một quãng ngắn của đời dài để nói lên lời cám ơn cuộc đời ở cái tuổi bảy mươi này. Một cái duyên mà không phải ai cũng dễ dàng có được.
Cuối cùng, hãy sống đẹp như những lời căn dặn của ông ấy nhé.
Tạm biệt cháu.
Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.