Anh Hà Vĩ Lâm (30 tuổi) làm công nhân ở Macao, ngày 18.3, anh bay sang Malaysia để quá cảnh về Việt Nam. Bất ngờ, chuyến bay bị hủy, anh bắt đầu chuỗi ngày ăn ngủ tại khu quá cảnh của sân bay, không được tắm giặt và phải ngủ trên sàn hoặc dải ghế sắt lạnh cóng. Với sự trợ giúp của Đại sứ quán Việt Nam tại Malaysia, anh có phần yên tâm đôi chút vì biết mình không bị bỏ rơi, nhưng chưa biết chuỗi ngày này sẽ kéo dài đến khi nào…
Dưới đây là những tâm sự của anh Hà Vĩ Lâm với PV Thanh Niên được chúng tôi ghi lại trong nhiều ngày qua.
Lo sợ, nhưng để làm gì?
Nghe tin vợ ở Việt Nam vừa sinh non ở tháng thứ bảy, con trai lớn lại chưa tròn 3 tuổi, tôi lật đật bỏ hết công việc, đặt vé về Việt Nam. Tôi gọi đại lý mua vé, chặng đường từ Macao về Malaysia, đợi 14 tiếng rồi bay tiếp về Việt Nam của hãng Air Asia.
Cận cảnh binh chủng hóa học tẩy độc ổ dịch Bệnh viện Bạch Mai |
Tới Malaysia, bất ngờ hãng báo tất cả các chuyến bay đều bị hủy. Đầu óc tôi quay cuồng, trước mắt chỉ hiện lên hình ảnh đứa con sinh non đang nằm lồng kính, hình ảnh vợ vừa bế con lớn vừa chạy ra vô viện chăm con nhỏ. Tôi còn chưa biết báo cho vợ như thế nào thì bất ngờ chuông điện thoại reo, là vợ gọi. Tôi đành nói thật…
Vợ tôi hốt hoảng, dù vừa sinh nhưng cả đêm vợ tôi không ngủ mà thức tìm cách liên lạc với Đại sứ quán, các hãng bay, mọi cách mà tôi có thể về nước.
![]() Chỗ ngủ của tôi ở sân bay
Ảnh: Vĩ Lâm |
Có khoảng 10 người cũng kẹt ở khu này giống tôi (sau 12 ngày thì chỉ còn 4 người), họ đều đang đợi chuyến bay. Họ cũng như tôi, đều lo sợ dịch bệnh nên không ai dám lại gần ai. Ở đây ngày cũng như đêm, mỗi người chọn một góc cách xa nhau để có cảm giác an toàn.
Sau 3 ngày, có người tự nhiên lăn đùng ra xỉu ở sân bay, không ai rõ lý do nhưng tôi thật sự sợ, không biết là vì mệt hay là vì bị nhiễm Covid-19, bao nhiêu câu hỏi xoay mòng mòng trong đầu.
![]() Chỗ ngủ của một nhóm khách người Myanmar
Ảnh: Vĩ Lâm |
Không tắm rửa, ngủ vạ vật
Vừa ngủ một giấc thật sâu bù đắp lại 3 ngày qua, tỉnh dậy tôi lại tiếp tục nghe một tin sét đánh: sân bay đóng cửa toàn bộ dịch vụ, không cho đổi tiền, các quầy bán đồ ăn nghỉ hết, khách sạn nghỉ luôn… Tôi lại phải trở lại khu T2 (khu vực quá cảnh của hãng Air Asia) và tiếp tục chuỗi ngày không thấy tương lai.
Sau khi có Đại sứ quán liên hệ, hãng mới bắt đầu hỗ trợ cho tôi một ngày 3 phần cơm cho sáng, trưa, tối, đến nay là 8 ngày như vậy, và bữa nào cũng là cơm gà cà ri, đây dường như là món ăn đặc trưng ở khu này. Tôi không có sự lựa chọn nào khác, nên vẫn phải ăn để mà sống.
![]() Hủy mọi chuyến bay từ sân bay này
Ảnh: Vĩ Lâm |
Ở đây, ngày cũng như đêm, tôi chọn góc vắng nhất để ngả lưng, nhưng không bao giờ dám ngủ sâu vì sợ mất hết giấy tờ. Khá hơn thức ăn, chỗ ngủ tôi có thể chọn ngủ trên dãy ghế sắt hoặc dưới sàn, mà ở đâu cũng đều lạnh cóng như nhau nên chọn cũng chẳng để làm gì.
Đại sứ quán nói tôi phải tuân theo yêu cầu của sân bay nên không được ra ngoài, tất cả những gì cần làm là chờ đợi. Hãng gửi về mail tôi một chiếc vé về đến Tân Sơn Nhất vào ngày 1.4. Tôi đếm từng giây phút mong chờ tới ngày này.
![]() Bữa cơm nào cũng là cơm gà cà ri, nhưng tôi vẫn phải ăn để sống trở về
Ảnh: Vĩ Lâm |
![]() Vẫn có vài chuyến bay đến, có lẽ là công dân của Malaysia nên họ vẫn được nhập cảnh
Ảnh: Vĩ Lâm |
Rồi vợ tôi lại báo, hãng Air Asia ngừng bay đến cuối tháng 4. Tôi hốt hoảng hỏi Đại sứ quán, các anh bảo tôi cứ bình tĩnh chờ, không phải chỉ có mình tôi bị kẹt ở nước ngoài, và tôi lại chờ. Càng nhớ và lo lắng cho vợ con ở nhà, tôi lại càng giận hãng bay, giá như họ nói trước là sẽ không thể bay từ Malaysia đi nước khác thì tôi đã không lên máy bay từ Macao...
Những ngày không được tắm rửa, đi vệ sinh phải mang theo hết hành lý thật chẳng dễ chịu chút nào. Tôi tự động viên bản thân mình phải cố gắng ăn uống để có sức đề kháng tốt, tôi phải khỏe, phải sống trở về thì mẹ tôi, vợ tôi và các con tôi mới yên tâm. Nhưng khỏe làm sao khi hơn 10 ngày không được tắm rửa, giá như tôi được bố trí một nơi để có thể tắm, có thể ngủ thì việc chờ đợi chắc sẽ nhẹ nhàng hơn. Điện thoại tôi luôn mở online 24/24 và tôi cũng gần như thức ngần ấy giờ trong ngày để chờ tin từ Đại sứ quán.
Hằng ngày, đọc tin bao nhiêu người được “giải cứu” từ sân bay nào đó về nước, tôi lại càng thêm trông chờ, dù biết đó là những điều rất mong manh, nhưng tôi đâu thể làm gì khác ngoài trông chờ...
Chuỗi ngày đó tưởng chừng sẽ không biết đến bao giờ nếu không có sự chung tay, chung sức từ Đại sứ quán VN ở Malaysia. Tin vui đã đến với anh Hà Vĩ Lâm - người bị "kẹt" tại sân bay Kuala Lumpur (Malaysia) khi quá cảnh về Việt Nam từ Macao, vào hôm qua (31.3), anh đã được Đại sứ quán Việt Nam tại Malaysia hỗ trợ nhập cảnh.