Thông điệp 5K về tinh thần

22/09/2021 09:00 GMT+7

Tôi còn gửi cho các bạn thông điệp 5K để nâng cao tinh thần khi phải đối diện với giặc vi rút gây dịch Covid-19 , chính là: Không lo sợ, không bối rối, không buông xuôi, không nghĩ tiêu cực, kiên vững.

Tối 31.5.2021, như thường lệ, sau bữa cơm tối và các công việc cũng đã xong, tôi thường có thói quen nghe nhạc hoặc nghe một câu chuyện để giải trí trước khi ngủ.
Buổi tối hôm ấy là một ngày đáng nhớ, và có lẽ gần 50 năm tôi sinh ra và lớn lên trên mảnh đất Sài Gòn thì mới gặp một sự việc như thế.
Một người bạn trong nhóm giới trẻ gọi điện cho tôi lúc 23 giờ với giọng rất run và lo lắng. Bạn thông tin cho tôi về một người bạn cùng nhóm tên Kim Ngân đã bị nhiễm Covid-19, và bạn nói nhanh: “Thế là chúng mình bị F1 hết cả rồi!”. Xong, bạn cúp máy điện thoại ngay. Tôi lờ mờ đang bán tín bán nghi về cuộc gọi ấy không biết thực hư thế nào? Tôi gọi điện thoại ngay cho bạn Kim Ngân…
“Alo… Ngân hả? Em khỏe không?”. Ngân đợi tôi hỏi hết câu hỏi, rồi nói: “Anh biết chuyện gì chưa? Em bị nhiễm Covid-19, F0, giờ em mới lên bệnh viện dã chiến ở Củ Chi. Em đã khai báo y tế về trường hợp em tiếp xúc với nhóm tối 21.5”. Tôi nghe thế, hơi loáng choáng, nhưng vẫn bình tĩnh đáp: “Thôi, em cố gắng giữ sức khỏe, để anh liên hệ các bạn trong nhóm và xử lý ngay”.
Tôi vừa cúp máy, chưa kịp tìm danh bạ điện thoại của các bạn nhóm trẻ thì tiếng chuông điện thoại reng liên hồi.
Một giọng nam bên đầu dây bên kia chào hỏi, mong thông cảm vì gọi lúc đêm khuya. Anh xưng tên là Lê, nhân viên y tế Tân Bình vừa tiếp nhận thông tin từ bạn Kim Ngân. Anh Lê thông báo tình hình của bạn Ngân cho tôi, cũng như các bạn trong nhóm của tôi.
Sau đó, anh Lê dặn dò tôi chi tiết về các việc cần làm ngay: liên hệ với các bạn trong nhóm giới trẻ và cung cấp số điện thoại, địa chỉ, họ tên đầy đủ; tất cả nhóm từ giờ phút này không được ra khỏi nhà, khỏi phòng, thực hiện cách ly tại chỗ để chờ y tế xử lý và thông báo vào sáng hôm sau.
Cuối cuộc gọi, anh Lê có dặn đi dặn lại tôi: “Anh và các bạn hết sức bình tĩnh. Đừng có hoang mang. Không có gì phải lo lắng nhé. Chúc anh bình an”. Và kết thúc cuộc gọi.

Tính nguyện viên mang bình ô xy đến nhà F0

SONG MAI

Nghe xong, tôi đã hiểu tất cả câu chuyện đang liên quan đến cá nhân tôi và từng bạn trẻ trong nhóm. Tôi bình tĩnh thử gọi 1 số bạn, nhưng đều vô hiệu vì đã qua ngày mới. Tất cả các bạn đều chìm vào giấc ngủ và chưa ai hay biết gì cả. Tôi nhắn lên group Zalo với nội dung: “Xin chào các bạn! Đêm qua, các bạn ngủ ngon không? Anh cần thông tin của các bạn gấp trong sáng mai nhé!”.
Thế là từ 7 giờ sáng 1.6, tôi tiếp điện thoại của gần 20 bạn trẻ, rồi của y tế phường 12 (Q.3), y tế phường 13 (Q.Phú Nhuận) và của anh Lê đến 11 giờ trưa. Nhà tôi thấy lạ, sao từ sáng đến giờ tôi không ra khỏi phòng và điện thoại liên tục.
Chị tôi mới nhắn tin hỏi: “Có chuyện gì thế em?”. Tôi trả lời ngắn gọn: “Em nghi ngờ bị F1 vì có một bạn trong nhóm bị F0!”. Thế là cả nhà tôi tỏ ra lo lắng. Tôi nhắn ngay: “Bình tĩnh đi! Từ giờ trở đi, mang đồ ăn, thức uống cho em để ngay cửa, em tự lấy. Mọi người ở nhà thì đeo khẩu trang giùm em”.
Cũng kể từ giây phút ấy, group Zalo của tôi liên tục nhận tin nhắn với đủ cung bậc cảm xúc. Có bạn thì rất bình tĩnh, cũng có bạn rất hoang mang, có em mới 15 tuổi, đang chuẩn bị thi tốt nghiệp THCS… Tôi đã trấn an và dặn dò các bạn làm đúng như những gì y tế và cơ quan chức năng căn dặn.
Qua 1 ngày, 2 ngày và 3 ngày, một nhóm 12 bạn ở Q.3 được lệnh đi cách ly tại khu ký túc xá Đại học Quốc gia TP.HCM; còn một nhóm gồm 7 bạn ở Q.Phú Nhuận vẫn tiếp tục cách ly tại nhà, theo sự theo dõi chặt chẽ từ cơ quan y tế. Đến ngày thứ 14, thì nhóm Phú Nhuận cũng đi cách ly tại điểm cách ly ở đường Nguyễn Kiệm.

Khi trở thành F0, cần tuân thủ cách ly phòng dịch để tránh lây nhiễm cộng đồng

ĐÌNH PHÚ

Trong thời gian cách ly, cả 2 nhóm chúng tôi thường xuyên liên lạc qua Zalo để thăm hỏi sức khỏe của nhau, động viên nhau và hy vọng ngày gặp lại. Đặc biệt, trong nhóm cách ly tại Đại học Quốc gia TP.HCM, có một bạn trong nhóm chúng tôi đã hỗ trợ nhân viên y tế để đưa người cùng đi cách ly ở chung phòng tới bệnh viện do người này đau bụng. Nghĩa cử đó thật trân quý!
Sau thời gian cách ly tập trung, tất cả nhóm chúng tôi được về nhà khi đã test 4 lần âm tính. Về đến nhà, ai ai cũng vui nhưng chúng tôi vẫn đảm bảo cách ly thêm 7 ngày theo quy định.
Quá trình cách ly của nhóm, chúng tôi lúc nào cũng hỏi thăm tình hình của bạn Kim Ngân tại Bệnh viện dã chiến Củ Chi. Bạn Ngân cho biết: “Điều kiện ăn ở, chăm sóc rất tốt”. Những ngày đầu, bạn hơi mệt nhưng sau thì khỏe hơn.
Nhóm F1 chúng tôi đã hoàn thành việc cách ly theo quy định, thì sau 1 tuần chúng tôi nhận được tin vui là bạn Kim Ngân cũng đủ điều kiện trở về nhà và tiếp tục cách ly tại nhà.
Một khoảng thời gian đã qua, một sự việc có lẽ là xảy đến lần đầu tiên với cá nhân tôi cũng như các bạn trẻ trong đại dịch này. Nhưng tất cả đều bình an, đều khỏe mạnh. Vậy điều gì đã làm nên sự “kỳ diệu” đó? Tôi có ngay câu trả lời: Chính là ý chí, là nghị lực của bản thân mỗi chúng tôi. Là sự bình tĩnh để xử lý sự việc. Trái lại, chúng tôi luôn động viên nhau, cùng nhau thực hiện 5K của Bộ Y tế dù cách ly ở nhà hay ở khu tập trung…
Ngoài ra, tôi còn gửi cho các bạn thông điệp 5K để nâng cao tinh thần khi phải đối diện với giặc vi rút gây dịch Covid-19, chính là: Không lo sợ, không bối rối, không buông xuôi, không nghĩ tiêu cực, kiên vững.
Thế giới đang sống của chúng ta rất đẹp, rất tươi và xanh, nếu mỗi chúng ta biết chung tay: Bảo vệ bầu trời xanh, bảo vệ không khí trong sạch, bảo vệ nguồn nước thiên nhiên, thì chúng ta sẽ được sống “khỏe”, sống “sạch” và sống “bình an”.
Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.