Đuôi mắt Liz Taylor

23/12/2012 03:00 GMT+7

Cơn mưa bất ngờ xối ào ào xuống mặt đường. Lỡ gọi tính tiền nên tôi cho tay vào túi lấy bóp. Hà giữ tay tôi lại, anh định đội mưa sao.

Tôi cười, đi dưới mưa cũng thú. Hà không cười, anh không sợ đường trơn. Cùng lắm là... chụp ếch. Có vẻ như Hà đang mường tượng cảnh tôi lóp ngóp trên đường. Sợ không chụp ếch mà đập đầu… Hà bỏ lửng, chăm chăm nhìn tôi. Gặp lúc nào tôi cũng thấy gương mặt Hà trang điểm khá kỹ, đặc biệt là đôi mắt. Đôi mắt được chăm chút cầu kỳ, đường chì đen kẻ đậm kéo dài khỏi đuôi mắt, lớp phấn tím đậm, tím nhạt, lớp nhũ bạc lần lượt phủ lên bọng mắt, khiến Hà có đôi mắt vừa lạ vừa quen. Thì… vô nhà thương, tôi nói rồi bưng ly cà phê lõng bõng nước và đá, hớp một ngụm. Một thẻo đá trơn tuột vào cổ họng.

Cái cảm giác lành lạnh có hình thù khiến tôi thinh thích. Vào nhà thương có ai thương không đó. Tôi nhìn mưa. Qua lớp cửa kính, đường phố người xe mờ mờ. Không ai thương thì trời thương. Nếu ông trời có lòng thương thì nhân loại đã không phải lênh bênh khổ sở. Chà, nhờ cơn mưa trái mùa mới được nghe người đẹp triết lý. Hà không nhìn mưa, dù vẫn đưa mắt ra ngoài cửa kính. Hà gặp chuyện gì buồn, hả. Ừa, buồn như… mưa dầm vì anh chẳng viết bài nào về Hà cho ra hồn, dù lần nào Hà cũng ngồi với anh cả buổi. Tôi nhột. Ngồi cả buổi nhưng Hà… kín bưng. Anh muốn Hà hở đến mức nào. Đến mức tôi có thể… thấy rõ Hà. Hà cúi xuống nhai nhai cái đầu ống hút màu cam thòi lên trên miệng ly, rồi ngồi thẳng lên, lưng chạm thành ghế. Đừng nhìn Hà bằng mắt.

 
Minh họa: Tuấn Anh

Lối trò chuyện vừa bốp chát vừa tung hứng thường đẩy tôi và Hà lao vào trò đuổi bắt. Hà thoắt ẩn thoắt hiện, dù cô định dạng rõ: Tóc nhuộm nâu, da trắng, mắt tím có đuôi, vóc dáng người mẫu, có mặt ở nhiều show diễn trên sàn catwalk, đôi lần còn xuất hiện trên sàn gỗ với vai cô nàng cả tin bị lừa tình hoặc là ả lả lơi mồi chài những tay trục lợi lắm tiền. Khả năng đối đáp nhanh nhạy của Hà đã khiến tôi không xếp cô vào loại “chân dài đầu ngắn”. Tôi còn thấy hứng mỗi khi có dịp dùng cái lưỡi đủ dẻo, cái đầu đủ lạnh và trái tim âm ấm, vừa nhẩn nha lại vừa riết róng đuổi theo Hà. Đôi lần tôi suýt thộp được nếu cô không ranh ma luồn lách. Hà thường khiến tôi lỡ đà. Lúc lấy lại thăng bằng Hà thường vượt khỏi tôi.

Cái khoảng cách chỉ chừng một gang tay đó, lại làm tôi háo hức mỗi khi hẹn với Hà ở quán cà phê hay trong quán ăn sau xuất diễn của cô. Không chỉ riêng đối với Hà, do yêu cầu của tờ báo chuyên về giải trí, phần lớn đáp ứng nhu cầu thị giác, mà tôi là một phóng viên thuộc loại xoàng nhưng lại có cái mã không xoàng, nên tôi không gặp khó khăn khi tiếp xúc với người đẹp, cả người nổi danh lẫn người còn lềnh bềnh như Hà. Ngay lần đầu gặp, nhìn lướt qua tôi, Hà tỏ vẻ ngạc nhiên. Sao anh không làm người mẫu.

Cái mã điển trai kết hợp với cái lưỡi đẩy đưa dịu dàng, tôi dễ gây thiện cảm với các người đẹp. Dù nấp sau cái vỏ bọc sắc sảo từng trải hay lòi ra vẻ mộc mạc thật thà, cô nào cũng ấp ủ mơ ước được nổi tiếng và giàu có. Hà cũng tập tọe giấu sự nôn nóng sau cái vẻ hờ hững. Lần đầu, khi tôi gọi điện thoại nói mục đích buổi gặp gỡ, Hà lấp lửng. Tôi rất ngại lên mặt báo. Biết tỏng, tôi vẫn nhã nhặn lôi kéo. Nhưng chắc Hà không ngại gặp cơ hội có thể đưa mình lên thành một ngôi sao? Hà cân nhắc cả phút. Tia ra báo anh bao nhiêu. Đủ nhiều để có thể đưa cô trở thành một người của công chúng. Lần sau, rồi nhiều lần sau nữa, trước tôi, Hà gỡ bỏ cái lớp màu mè bảnh chọe thường thấy ở nhiều gương mặt mới nổi hay nghĩ mình đang nổi. Rồi dần dần, khi tôi đã thành “nhà báo tin cậy”, cô còn thổ lộ với tôi cái ước muốn được nhiều dịp lên báo lên đài với hy vọng lọt vào mắt các đạo diễn phim truyền hình. Sao lại là phim truyền hình, tôi hỏi vì muốn moi được nhiều hơn. Để được nhiều người biết mặt. Người ta có thể không đến xem bọn Hà trên sàn diễn nhưng nhà nhà đều xem truyền hình. Cô còn nói thêm, Hồ Ngọc Hà, Đàm Vĩnh Hưng sáng chói phần lớn nhờ truyền hình, mà, cô nháy mắt, Hà khác Hà Hồ chỉ mỗi… cái họ. Tôi gật, Lữ Ngọc Hà có cái mũi hoàn hảo hơn mũi Hồ Ngọc Hà, lại còn có cái đuôi mắt hao hao đuôi mắt nữ hoàng Cleopatra. Hà bĩu môi. Anh đừng xạo, làm như anh được nhìn thấy nữ hoàng Ai Cập vậy. Ai mà chẳng thấy Cleopatra... trên phim. Hà chợt ghim ánh mắt vào điểm nhìn nào đó. Thôi, anh đừng đẩy Hà lên mây xanh.

Tôi khoái cái nhìn sát sạt thực tế của Hà. Người đủ sức đi đường dài là người biết lượng sức mình. Người có thể leo lên tới đỉnh cao là người thận trọng bước từng bước một. Hơn nữa, vẻ đẹp tự nhiên của Hà ăn đứt những nhan sắc nâng mũi gọt cằm độn ngực nhan nhản trên màn ảnh nhỏ.

Tôi sốt sắng bắt tay vào loạt bài ảnh vừa gửi tờ báo trả lương cho tôi, vừa tỉa tót gia công cũng những bài viết đó thành nhiều bài khác nhau gửi thêm mấy tờ báo in chuyên khơi gợi sự tò mò của độc giả, lại vừa post lên một số trang web có nhiều người truy cập. Để có vẻ khách quan, bài viết nào tôi cũng có vài nhận xét về diễn xuất của Hà, như còn thiếu kinh nghiệm, thiếu khai thác chiều sâu nội tâm, đôi lúc chưa làm chủ được cảm xúc. Lời “phê” dành cho một diễn viên vừa “bóc tem” mới chỉ được học lớp cấp tốc về diễn xuất, thường chỉ mấy dòng, còn chiếm đến chín phần mười bài viết là lời tán dương mời gọi, đại loại, giá như được lọt vào cặp mắt của những đạo diễn có tài thì cô diễn viên đặc biệt có triển vọng này có thể tỏa sáng. Tôi còn bạo dạn so sánh cô người mẫu diễn viên mới toanh Lữ Ngọc Hà có đôi mắt tím hút hồn như đôi mắt Liz Taylor, một thần tượng điện ảnh cả thế giới si mê.

Chiêu trò lăng xê của tôi có tác dụng. Hà được mời casting cho nhiều bộ phim và lần lượt có mặt ở năm bảy bộ phim kéo dài đến ba bốn chục tập. Hà trở thành gương mặt quen thuộc của khán giả truyền hình. Cô cũng xuất hiện nhiều hơn trên sàn catwalk. Hà còn đảm nhận vài vai diễn có ít nhiều cá tính trên sân khấu. Ngoài đường, trong quán ăn hay vào siêu thị, Hà được nhiều người nhận mặt. Cuộc sống cô cũng xê dịch. Từ một cô gái lớn lên trong một gia đình lam lũ nghèo khó, học hành dang dở, Hà được đám đông trầm trồ nhìn ngắm. Thỉnh thoảng tôi thấy Hà được đưa và đón bằng chiếc ô tô sang trọng. Hà từ bỏ căn phòng chật chội ở cùng một đồng nghiệp nằm gần ngã năm Chuồng Chó, chuyển về sống trong khu chung cư cao cấp, chỉ qua cầu Ông Lãnh là sang quận một. Chỗ hẹn làm việc với nhà báo cô thường chọn quán cà phê hạng sang loanh quanh quận ba, quận một.

Nơi tôi và Hà đang ngồi nhìn ra đường Lê Lợi lũ lượt người xe, cũng là chỗ cô thường ngồi với cánh nhà báo chuyên săn bài ảnh của những người đẹp nuôi mộng ngôi sao. Ngồi đây có thể nhìn nắng, nhìn mưa, nhìn cuộc đời xuôi ngược qua lớp cửa kính, tôi nói. Anh nói đúng nhưng còn thiếu. Ngồi đây để các nhà báo như anh khai thác đến cạn kiệt mà bài viết nào cũng na ná nhau, Hà vẫn đeo bám mục tiêu tấn công. Sợi dây đốp chát ăn thua nơi tôi chợt chùng xuống. Hóa ra, Hà nhìn cánh nhà báo salon rõ hơn tôi tưởng. Tôi gỡ gạc, chớ không phải do các vai diễn đều na ná nhau. Hà cười, kiểu cười của kẻ trải đời. Thiên hạ suy cho cùng, cũng một giuộc như nhau, anh cũng vậy, anh vẫn thích nhàn tản ngồi ở đây ngắm người đẹp, ngắm phố xá hay lượn lờ dưới ánh đèn màu hơn là xông vào nơi gai góc dễ bị cào xước. Thấy tôi ngồi đực mặt ra, Hà tiếp, mà ngồi đây Hà cũng tiện gọi taxi đi về. Tôi tránh ánh mắt xuyên thấu của Hà, nhìn màn mưa trắng xóa, mưa gì mà dai dẳng, tôi làu bàu. Hay anh bỏ xe ở đây đưa Hà về nhà. Tôi ngồi thẳng người, nhà ai. Hà cười thành tiếng, chẳng lẽ là nhà anh. Tôi ngạc nhiên, Hà ở cách đây có mấy phút mà. Hà xoáy vào tôi cái nhìn sắc như lưỡi dao, Hà chưa thấy nhà báo nào đẹp trai mà cù lần như anh.

Câu nói khích của Hà khiến tôi đứng bật dậy, gọi tính tiền cà phê, rồi bấm số gọi taxi.

Nhà hàng cà phê có dù che nên khi ngồi vào taxi, tôi (chắc Hà cũng vậy) có cảm giác lành lạnh từ chỗ ống quần lướt phướt nước mưa. Tôi quay sang Hà, đặt tay lên mu bàn tay mát rượi, bóp bóp, Hà lạnh không. Hà rút tay ra khỏi tay tôi, lạnh thì không nhưng hơi bị đói. Ly cà phê đá, lát bánh ngọt đã tiêu hóa sạch, dạ dày tôi bắt đầu cồn cào. Mình kiếm cái gì đó ăn đi. Ok, Hà gật. Hà thích ăn gì. Bánh xèo Ăn là ghiền.

Trong lúc ngồi chờ bánh xèo, tôi gọi bia, Hà gọi gỏi cuốn. Tôi rót bia vào ly, mời. Hà lắc, Hà không uống bia rượu. Cô gọi ly thơm ép. 

Nhà hàng đông thực khách và ồn. Tuy vậy, Hà vẫn không tránh được những đôi mắt hiếu kỳ nhìn ngắm. Ngồi đối diện với Hà, tôi cố gân cổ nói mà cô vẫn nghe không rõ. Hà chủ động bước qua bên này bàn, ngồi cạnh tôi. Vậy mà khi nói, cô phải kề miệng sát tai tôi. Ăn là ghiền chỉ có những người nghiện ăn, béo ù. Vậy Hà nghiện gì, tôi nói vào tai cô. Hơi thở Hà nóng vành tai tôi, nếu nghiện Hà chỉ nghiện… tình. Tình hay tiền, tôi vặn lại. Tình. Chữ “tình” từ miệng Hà nghe ấm như rượu ngon. Tình mà tình gì, tôi hỏi tiếp. Dĩ nhiên là tình yêu, giọng Hà dứt khoát. Tôi buột miệng, tình dục chạy đầy đường, tình yêu tìm chỗ nấp. Hà lặp lại Tình dục chạy đầy đường, tình yêu tìm chỗ nấp, câu này hay, chắc không phải của anh. Không đợi tôi trả lời, cô nói, Hà cũng đang tìm… Hà không nói hết câu. Cả hai tự dưng mất tập trung, ăn uống không còn thấy ngon, chuyện trò cũng rời rạc. Hà giục về, dù mưa vẫn còn rỉ rả.

Taxi lăn bánh trên mặt đường loang loáng nước. Nhiều đoạn đường đi qua trung tâm thành phố, vừa chịu mưa vừa chịu triều cường, nước dâng lấp xấp. Một vài chỗ nước còn duềnh lên thành những con sóng sau những chiếc xe lừ lừ xuôi ngược. Tôi chợt nhớ căn phòng ẩm thấp mà tôi cùng mấy đứa bạn từng ở trọ trong một con hẻm ngoằn ngoèo ngập ngụa mỗi khi mưa lớn hay nước dâng, và rùng mình.  

Taxi giảm tốc, lăn bánh chầm chậm trước khi dừng lại chỗ tòa nhà cao tầng mà Hà đang ở. Cô nhìn tôi, anh lên chỗ Hà uống chút gì đó cho ấm. Lên chỗ Hà, tôi ngạc nhiên. Hà ở tầng 10 nhưng không cuốc bộ, anh đừng lo. Tôi lưỡng lự, lỡ thang máy mất điện. Thì… chạy bộ, anh giỏi chạy lắm mà.

Giỏi chạy… phải, tôi đã chạy, sấp ngửa chạy, hộc tốc chạy, đôi lúc dừng lại lấy hơi trước khi chạy tiếp, chợt nhận ra mình đã bỏ xa con đường mà những nhà báo chính hiệu dấn thân, dù đó con đường gập ghềnh khó đi, khó hơn nhiều lần so với con đường hôi hám bùn lầy dẫn vào căn nhà trọ ọp ẹp thời sinh viên.  Mà Hà có khác gì tôi. Cô thừa ham muốn nhưng lại thiếu kiên nhẫn dành cho sự khổ luyện và cả những mất mát thiệt thòi mà nghề nghiệp đòi hỏi. Cô cũng chạy, nôn nả chạy, kéo tôi và những nhà báo ký sinh như tôi cùng chạy, tất cả cùng lao vào vòng xoáy hào nhoáng của cuộc đua mà lợi danh và đồng tiền là cái đích.

Tôi liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Hà liếc nhìn tôi, còn sớm mà. Tôi nhìn Hà, cái nhìn như nói, nào rút lời mời lại đi cô em, coi chừng phải hối. Hà liếc tôi một cái, màu mắt như tím hơn và đuôi mắt cũng dài thêm. Rồi cô cười, cười rung cả người, Hà không hại đời trai anh đâu, đừng sợ.

Câu nói như một liều thuốc kích thích được tiêm thẳng vào não bộ. Luồng máu nóng hổi rần rật bơm đến từng mạch máu li ti. Khi taxi dừng lại, tôi quăng tiền cước cho tài xế rồi phóng khỏi xe, mở cửa, chờ Hà bước ra. Hà chưa kịp quay người bước đi, tôi đã xấn tới, khoác tay cô cùng sải bước vào tòa nhà sáng ấm ánh đèn.

Thang máy vừa đóng lại, tôi vội kéo Hà sát vào người. Tôi vừa vòng tay ôm ngang eo Hà thì cửa thang máy xịch mở. Mùi nước hoa Chanel từ người đàn bà vừa bước vào khiến Hà lật đật áp mặt vào ngực tôi. Có thể Hà tránh mặt người đàn bà, có thể chị ta là hàng xóm cô, mà cũng có thể Hà tìm thấy chỗ nấp nơi tôi.

Lúc bước ra khỏi thang máy, đưa nhau đi dọc theo hành lang gió lộng, Hà lặng câm, hệt như á khẩu. Tôi dừng bước, kéo Hà lại, ôm cô trong vòng tay, âu yếm, mơn trớn rồi mở miệng Hà bằng đôi môi háo hức. Sau vài giây dụ dự thăm dò, Hà như bập được vào chiếc phao, rồi mặc cho con sóng tình lả lơi đưa đẩy.

Sắp chết ngạt bởi tấm thân quyến rũ và chiếc lưỡi thuần thục của Hà, tôi và cả cô vừa quắng quíu vừa hối hả đưa nhau về căn hộ của Hà.

Căn hộ có đến hai lần cửa. Lúc Hà tìm chìa khóa, cả hai chợt quay về phía sau lưng, thấy cái xắc tay màu đỏ bóng của Hà nằm trên lối đi, chỗ hai đứa đắm đuối trong  nụ hôn dài. Tôi liền chạy trở lại, nhặt cái xắc đỏ lên.      

Tra chìa vào ổ khóa, Hà xoay trở nhiều lần nhưng không mở được. Tôi bảo Hà đưa chìa khóa cho tôi. Xoay vặn một hồi cũng không mở được. Hóa ra, Hà chọn lộn chìa. Hà lần tay chọn lựa từng chiếc trong chùm khóa rồi đưa tôi một chìa. Tôi lại tra chìa vào ổ khóa, cáu cẳn, sao Hà phải làm thêm lớp cửa sắt này. Phải tự bảo vệ mình thôi. Hà nói tỉnh queo, làm như ít phút trước đó tôi và cô chưa hề có cái khoảnh khắc phiêu diêu.

Vặn lịch kịch rồi tiếng cánh cửa sắt được kéo ra. Sau đó đến lượt mở ổ khóa của cánh cửa gỗ. Cho đến lúc Hà tra chìa vào ổ khóa cánh cửa gỗ, những con sóng xô dập cồn cào suýt nhấn chìm tôi và Hà khi nãy, đã lắng xuống.

Khi bước chân vào phòng khách, tôi sững lại. Trừ khung cửa sổ bằng kính phủ lớp vải voan màu tím nhạt vẫn thấy xa xa những ô cửa sổ sáng ánh đèn; hai bức tường còn lại là các khung ảnh lớn nhỏ khác nhau đều được lồng chân dung và vai diễn của Elizabeth Taylor. Trong số đó, có tấm ảnh trắng đen ghi lại hình ảnh Cleopatra trong phòng ngủ mặc áo ngủ màu trắng, xõa mái tóc đen dài, còn tướng Antony (Richard Burton, người tình rồi người chồng của Taylor, đóng) si tình quỳ trước nữ hoàng. Anh thấy sao, Hà lên tiếng. Sao là sao, căn phòng hay những người đàn bà đẹp. Cả hai, Hà nói. Đẹp, rất đẹp. Chỉ đẹp thôi sao, Hà vặn. Trước hết là đẹp, tôi nói. Phải, trước hết là đẹp, Hà lặp lại và đăm đăm nhìn những khoảnh khắc rực sáng của Taylor được đóng khung trên tường. Đó là hình mẫu mà tôi liều lĩnh tạo cho Hà. Và đó có lẽ cũng là ảo tưởng mà Hà cố tạo cho mình, dù tôi và Hà đều biết khá rõ, chính nhờ tài năng và nghị lực chứ không phải sắc đẹp hay những vụ scandal tình ái đã khiến ngôi sao Elizabeth Taylor tỏa sáng.

Chuông điên thoại đổ từng chập. Hà vẫn đứng tần ngần trước thần tượng của mình. Tiếng chuông tiếp tục réo. Hình như âm thanh riết róng từ phòng ngủ của Hà. Cô vờ như không nghe, anh đừng đứng như trời trồng vậy. Tôi ngồi xuống ghế salon bọc da báo, đầu óc thoáng nghĩ đến một bài viết không giống những bài đã viết về Hà. Chuông điện thoại bàn vừa ngưng thì điện thoại cầm tay của Hà vang lên. Cô lấy cái di động từ cái xắc đỏ ra, nhìn vào màn hình rồi bỏ vào xắc tay, khóa lại. Sao Hà không nghe, tôi chợt thấy rờn rợn trước âm thanh dai dẳng bị khóa lại trong cái xắc tay. Nghe làm gì khi biết trước những điều phải nghe, anh uống chút rượu cho ấm, ok. Nói rồi Hà bước vào phòng ăn. Từ phòng ăn cô mang ra chai rượu Ballantines và hai cái ly. Cô ngồi xuống cạnh tôi và rót rượu vào hai ly. Hà đưa tôi một ly. Tôi cầm ly rượu, sao lúc nãy Hà nói không uống được bia rượu. Lúc nãy ở ngoài đường, còn đây là nhà Hà, nào, anh với Hà uống vì… Tôi cụng ly, háo hức cướp lời Hà, nào, cạn ly vì Lữ Ngọc Hà, một người đẹp, một diễn viên hao hao siêu minh tinh Liz Taylor.

Sài Gòn, 5.12.2012 

Truyện ngắn của Bích Ngân

Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.