0
Ngày đầu tháng tư, chợt bắt gặp cánh đồng lúa xanh quê nhà qua Facebook của một người thân, trong đó anh ví von rất đẹp: “Cây lúa còng dáng lưng của mẹ...”. Đó là lúc lúa uốn câu, trổ hạt sắp chín. Đọc, cứ hình dung năm tháng nào còn đằm sâu với những mảnh ruộng quê nhà.
0
Tôi đã khá hụt hẫng khi nhìn thấy đó là biển. Tấm bảng thật lớn dựng ngay lối đi xuống với dòng chữ “Cảnh báo khu vực nguy hiểm. Chú ý đề phòng tai nạn đuối nước”, càng khiến tôi hoài nghi hơn.
0
Trở lại hồ Tịnh Tâm ở Huế vào buổi sáng chớm xuân, tôi bắt gặp một khung cảnh tiêu sơ với con đê có những chiếc cầu nên thơ bắc sang đảo Phương Trượng và đảo Bồng Lai. Trong khí lạnh se sắt, chiếc cầu vắng khách như vui mừng theo từng bước chân người đến. Nơi đây vẫn đang được tiếp tục chỉnh trang.
0
Tháng ba.
Hàng cây lộc vừng trên phố bỗng nhiên chuyển màu lá đỏ, thảm lá đỏ rụng rơi bảng lảng. Nhóm bạn gái đang ríu rít nghiêng đầu làm dáng dịu dàng. Thành phố đẹp và lãng mạn nữa mà chắc có người có chút buồn và cô đơn, chơi vơi.
0
Chẳng biết tự bao giờ tôi bắt đầu yêu biển.
0
Tôi không nhớ mình đã gặp và chăm sóc lan Nghinh Xuân từ hồi nào, nhưng cũng đã khá lâu rồi. Hồi đó, tuy nhà chật, nhưng còn một ban công nhỏ, tôi dành để chơi phong lan.
0
Ở Sài Gòn hai mươi năm, xê dịch qua nhiều quận huyện nhưng lui tới cắt tóc chỉ hai tiệm.
0
6 giờ sáng, từ bên trong sảnh khách sạn nhìn ra qua lớp kính, trời vẫn
còn mờ tối nhưng đủ cho tôi thấy mặt đường loáng lên bởi nước. Phố rất
vắng. Thảng hoặc vài chiếc xe máy chạy qua, người với khăn áo kín mít.
0
Ca từ bài hát Mùa xuân đầu tiên của nhạc sĩ Văn Cao làm lòng người lắng lại, bình yên và dâng đầy cảm xúc trong những ngày áp tết.
0
Rất nhiều buổi chiều ở Sài Gòn, khi không phải vướng bận vì công việc, tôi vẫn thường ra Đường sách vừa nhâm nhi cà phê vừa thong thả đọc sách. Thế rồi, trong lúc tôi đang chìm đắm trong những trang sách thì bất ngờ có tiếng chuông gióng giả vang lên. Là tiếng chuông từ nhà thờ Đức Bà!