Ngày thích hợp đáp lời - Truyện ngắn của Nguyễn Lê Vân Khánh

17/05/2020 06:12 GMT+7

Con chó bỏ đi đến ngày thứ năm thì Trương bắt đầu đi tìm. Thực ra trước đó anh cũng có chút sốt ruột, nhưng nó đã nhiều lần như vậy.

Bằng cách nào đó, Lucy thỉnh thoảng lại đi khỏi nhà, sau khi để lại vài dấu chân trên mép bàn ăn, bệ cửa sổ. Thảm chùi chân trước hiên thì nhàu bét, như thể nó đã xả một cơn tức giận trước khi rời đi. Lần nào nó cũng bỏ đi trong lúc Trương còn đang ở chỗ làm việc. Sau một ngày dài, anh trở về nhà khi trời đã chạng vạng. Nhà yên ắng lúc anh vừa mở cửa, vậy là anh biết nó đã chuồn đi. Lần này thì khác, nó đã đi lâu hơn các chuyến đi trước đó.
Chiều muộn, anh trở về nhà một lần nữa trước khi thật sự đi tìm. Trương mở khóa và đẩy cửa, trong lòng dấy lên nỗi uể oải khó cưỡng. Anh cất tiếng gọi:
- Lucy?!
Nếu đang ở trong nhà, nó sẽ cọ bàn chân xuống sàn kêu lục cục và hí vài tiếng trong cổ họng lúc anh còn đang loay hoay mở chìa khóa. Nếu không, rõ là phải đi vài nơi rồi.
- Này em có thấy con Lucy đến không?
Trương vẫn đứng ở bậc cửa và gọi điện thoại.
- Con Lucy không thể tự mình bắt xe đến nhà em được. Không hiểu sao cứ thỉnh thoảng anh lại gọi hỏi em có thấy con Lucy đến không?!
Đầu dây bên kia có chút gắt gỏng. Tuy nhiên Trương thấy chẳng có gì khó hiểu. Nàng đã từng ở nhà anh suốt ba tháng trời, khi đó con Lucy còn nhỏ. Và khi nàng rời đi, con chó bỏ ăn suốt ba ngày. Trên thế giới đã ghi nhận nhiều trường hợp chó lang thang một quãng đường rất dài để tìm người mà nó yêu thương. Có con đi suốt tám mươi cây số, trong khi nơi nàng ở giờ đây chỉ cách Trương một quãng không xa. Chỉ phải tội đoạn đường hơi vòng vèo, để chuẩn xác và đơn giản nhất, con Lucy có lẽ phải “bắt” xe buýt chuyến 56, xuống trạm 7, đi bộ thêm vài bước, bấm chuông cửa theo số phòng, sau đó đợi nàng kiểm tra hình ảnh người bấm chuông, bấm xác nhận và mở cửa lớn, Lucy mới có thể vào thang máy, bấm số tầng, đứng trước ba cánh cửa giống hệt nhau. Từ đây nếu nó biết đọc con số, nó sẽ chọn được đúng phòng 802 mà nàng đang ở.
Ngoài nàng, anh không nghĩ ra ai khác mà con Lucy có thể chạy đi tìm. Vốn dĩ vì vậy mà lần nào Lucy bỏ đi Trương cũng gọi hỏi nàng đầu tiên và duy nhất. Nhưng nàng thì nghĩ đó chỉ là cái cớ.
- Chuyện của anh và tôi đã thực sự kết thúc rồi!
Có lần nàng đã hét vào ống nghe điện thoại như vậy. Rõ là đã kết thúc, nàng dọn hết áo quần đồ đạc ra khỏi nhà ngay sau hôm hai người quyết định chia tay. Lý do chia tay chẳng có gì nghiêm trọng, chỉ là nàng mãi vẫn không chịu được thói quen hút thuốc trong nhà của Trương. Nhưng ngay sau đó cả hai đều đã rất dứt khoát, không lằng nhằng níu kéo. Rõ là đã kết thúc! Và việc anh thực sự thắc mắc là, con Lucy có đến tìm nàng hay không. Đơn giản là vậy và hoàn toàn hợp lý!
Trương tắt máy và khóa cửa nhà. Anh quyết định đi bộ vài con đường gần đây. Nếu cần, anh sẽ lái xe đi lòng vòng vài chỗ vào ngày mai. Hôm nay anh nghĩ mình chỉ nên bắt đầu ở các khu phố gần.
Bầu trời tối đen không một ánh sao, khi anh bất chợt ngước mắt nhìn. Bởi vì Trương đang đi bộ dưới những ngọn đèn đường sáng choang - một dạng ô nhiễm bao bọc mặt đất. Giữ mắt một lúc, Trương mới có thể nhìn thấy chòm sao Orion, mà thực ra anh chỉ nhìn thấy được đai lưng ba ngôi sao của người thợ săn. Bầu trời ngày nay rất khác trước đây, Trương nghĩ vậy. Khi anh đi gần đến cuối đường, chợt anh có cảm giác mình đang thiết tha nhớ bầu trời đêm thơ ấu.
Nhà ba mẹ Trương cách quốc lộ khá xa. Đi sâu vào làng khá vòng vèo. Ngay sau nhà Trương là cánh đồng, nhưng anh không mấy ấn tượng. Cho đến khi cần phải chạy đi đong cho mẹ ít gạo, Trương băng qua cánh đồng để có thể tiết kiệm được nhiều thời gian, cho kịp giờ phát sóng chương trình thiếu nhi anh yêu thích. Trong lúc chạy, đột nhiên Trương có cảm giác có gì đó bao bọc lấy mình. Trương dừng lại và ngước mắt nhìn, trên bầu trời chi chít những ngôi sao.
Một cảm giác mát lạnh đượm mùi u sầu, đến nỗi mũi Trương cũng có thể ngửi thấy được. Trương cứ thế đứng nhìn bầu trời. Ngước nhìn càng lâu, thảm trời đêm càng mở rộng lấp lánh. Anh nhìn ngôi sao sáng nhất, sau đó dần dần mở rộng tầm mắt tràn đầy những vì sao chi chít qua ngọn núi, qua áng mây xám trong, tràn đến đường chân cánh đồng. Cách thức bầu trời sao xuất hiện như kiểu tất cả đã ở đó thật lâu từ trước, kiêu hãnh thị hiện.
Tại sao những vì sao lại lấp lánh? Có phải chúng muốn đánh tín hiệu đến Trương? Lấp lánh lấp lánh! Trương đứng yên giữa cánh đồng. Mọi thứ cứ xoay vần như thế một lúc thật lâu.
Từ đó trở đi Trương đã tin mình không còn giống như trước đây nữa. Dù ý nghĩa của "tín hiệu sao" không thể thốt thành lời, nhưng anh đã nhận được và thấm đẫm nó. Chất chứa và thấy mình dường như đã vụt chạy xuyên qua hơn
10 năm ánh sáng chỉ trong vòng một chớp sáng lấp lánh của ánh sao. Sự thực là ôm ấp bí mật này không có gì bất tiện đối với cuộc sống của Trương. Anh vẫn trưởng thành, sinh hoạt và làm việc bình thường. Thậm chí đôi khi Trương quên mất chuyện đó một cách tự nhiên nhất, giống như thỉnh thoảng ta lại quên mất mình đang có một cái mũi ngự trị ngay chính giữa gương mặt vậy.
Ở cuối đường cụt đi tìm Lucy, Trương ngước mắt nhìn lần nữa. Vẫn chỉ nhìn thấy chiếc đai lưng của anh chàng thợ săn. Đây có lẽ là chòm sao dễ nhìn thấy nhất, ít nhất là đối với một người mù tịt thiên văn vũ trụ như Trương.
Thuở nhỏ có lần anh nghe thấy phát thanh viên giới thiệu về chòm sao này trên chương trình khoa học thường thức. Trương không nhớ được chi tiết, chỉ nhớ giọng phát thanh viên trên radio trong không gian nực nội của buổi trưa mùa hè. Ông ta, với chất giọng khá cao, đã cố gắng miêu tả chòm sao bằng những cái tên gắn với các vị trí: đầu, vai trái, thắt lưng, đầu gối, chóp thanh kiếm... Và từ đó mỗi khi ngước mắt nhìn trời đêm quang mây, Trương luôn tin rằng mình nhìn thấy chòm sao nghe qua sóng radio, khúc xạ qua lăng kính tưởng tượng của mình. Bao giờ cũng đi kèm một cảm giác nực nội của trưa hè rồ roẹt tiếng radio.
Lucy có thể đi đâu được nhỉ, Trương tặc lưỡi. Cách đây vài hôm nó vẫn còn đang nằm dưới chân Trương, lúc ấy anh đang đọc sách.
- Lucy?!
Vì mải nghĩ, Trương bất giác to giọng gọi con chó. Một người đàn ông trong căn nhà ở cuối đường cụt vén rèm nhìn ra. Sau lưng ông ta sáng ánh đèn vàng ấm áp, người đàn ông bận chiếc may ô trắng mỏng, chỉ tích tắc đưa ánh nhìn tò mò về phía Trương rồi nhanh chóng thả rèm đi mất.
Đôi khi đang đọc sách, Trương nhìn thấy con Lucy nằm yên dưới chân. Nó không ngủ, chỉ đưa mắt nhìn thẳng về trước. Trương dừng đọc, anh thắc mắc Lucy có biết suy tư hay không? Được một lúc, đột ngột Trương có ảo giác khoảng cách giữa mắt anh đến Lucy có vẻ xa hơn thực tế. Con Lucy trôi ra xa anh một đoạn chừng vài trăm năm ánh sáng. Trong khi trôi như thế, nó vẫn nằm yên bất động, mắt vẫn nhìn thẳng về trước.
Nếu nó thật sự biết suy tư, thật tội nghiệp, Lucy sẽ không biết mở tủ thuốc mà lục tìm aspirin khi bị đau đầu! Trương chợt nghĩ.
Có lẽ Lucy không loanh quanh ở khu phố này, Trương trở lại với việc đi tìm con chó. Thực ra còn một người nữa để hỏi, nhưng tỷ lệ Lucy đến đó rất thấp. Trương có một bà dì sống cách anh không xa, ngay lúc này có thể đi bộ đến đó.
Bà dì sống một mình trong căn hộ khá rộng. Chính bà là người đã mang Lucy đến cho Trương. Lucy từ đâu chạy lạc vào nhà bà dì. Trong lúc đang tụng thời kinh tối, bà nghe thấy tiếng rên i ỉ rồi tìm thấy Lucy đang nép mình trong đống giày dép và quần áo cũ sau sân phơi. Không biết làm thế nào, bà đành mang nó đến chỗ Trương.
Bà dì bấm chuông cửa với cái hộp các tông đựng Lucy đầy ghẻ.
- Tao không thích động vật!
Khi đó vào khoảng 9 giờ tối, Trương đang nằm kềnh ra sopha xem phim. Kênh HBO đang chiếu phim Lucy - một cô gái bị bắt cóc và gần như biến thành cỗ máy hoạt động hết công suất não. Bộ phim không mấy thú vị, ngoài việc anh phát hiện ra khi có người hoạt động hết 100% công suất não, họ sẽ tìm cách trở về mức thấp tẹt là 10%.
- Ok, tên của mày là Lucy.
Ngoài sự kiện bất thường là con Lucy đầy ghẻ lác, bà dì còn thỉnh thoảng gõ cửa nhà Trương với ít trái cây chín ruộm, bánh kẹo gần hết hạn sử dụng, áo quần cũ hoặc cái gì đó khó có thể lường trước được. Lần nào bà cũng không vào nhà, đưa hộp trái cây bánh kẹo/áo quần/hay món gì đó cho Trương và nhanh chóng đi về. Trương cảm thấy không có gì bất tiện, bởi vì lần nào bà cũng chỉ dừng lại ở bậc cửa.
Trương bấm chuông, chỉ khoảng vài giây là bà dì có mặt. Như thể bà đã đứng chờ sẵn ngay sau cánh cửa và nhảy xồ ra. Trương hỏi bà có thấy con Lucy chạy qua đây không?
- Không, nó đã hết ghẻ lác chưa? Mày cứ nấu nước chè
xanh với muối, chà xát lên da như thế này...
- Nó hết ghẻ từ lâu, con đưa nó đi bác sĩ - Trương ngắt lời.
Bà dì ngưng nói, mọi thứ yên lặng trong phút chốc. Cả hai vẫn đang đứng ở bậc cửa. Trương nhớ ra rất lâu rồi mình cũng không bước vào nhà bà dì.
- Không. Tao không thấy nó. Mà này...
Bà dì quay lưng đi. Chỉ nửa phút sau đã xuất hiện trở lại,
trên tay là một con thú mỏ vịt nhồi bông.
- Tao mới gắp được nó ở siêu thị. Mà mày xem tao cần gì đồ chơi nhồi bông?
Trương không quá bất ngờ. Anh cầm lấy con thú mỏ vịt rồi chào tạm biệt. Bà dì cũng nhanh chóng đóng sầm cửa. Trương mường tượng bên trong đầy ngập các túi thực phẩm cận hạn sử dụng và quần áo cũ. Lộn xộn và quá tải. Bên ngoài, cả phố vắng tanh không một bóng người. Ánh đèn vẫn hắt ra những kẽ sáng bên trong các cánh cửa đóng kín. Một vài ô cửa sổ phát ra tiếng ti vi, tiếng nhạc hiệu vui nhộn thảy vào tai Trương vài nốt gấp gáp. Cứ thế rộn lên rồi nhạt dần khi Trương đi qua. Ngôi nhà bên kia đường thoảng mùi cá nướng, có lẽ còn đang chuẩn bị bữa tối. Trương nghĩ đang có một ông chồng ngồi sải người trên sopha xem tin tức, cô vợ loay hoay bên lò nướng trong khi những đứa trẻ con chơi trò mô hình trên sàn nhà. Giờ này mọi khi Trương cũng đang xem một bộ phim phát mặc định trên HBO, con Lucy ngủ khì trên thảm. Không ai nói gì với ai, tiếng động cứ thế hòa tan trong không khí.
Trương trở về nhà. Chìa khóa lách cách mở cửa. Anh quên bật đèn trước khi đi tìm Lucy. Lúc này bên trong căn nhà tối om, nhưng vì lẽ đó mà trong phút chốc đột ngột anh có cảm giác dễ chịu bao trùm lấy mình. Túi không khí mát lạnh và có chút gì u sầu mơn man.
- Lucy?!
Trong bóng tối, không có tiếng động nào lấp lánh trả lời! Hoặc nó đã ở cách anh vài trăm năm ánh sáng.
Trương chẳng mấy khi vận động, thành ra việc đi bộ suốt nhiều tiếng làm bắp chân anh khá tức. Ngày mai có thể sẽ mỏi nhừ toàn thân. Trương mở tủ lạnh, lấy một chai bia, khui nắp rồi ngồi uống ở phòng khách.
Ti vi không có chương trình gì thú vị, vài kênh phát bản tin cuối ngày, vài kênh chiếu dở phim không đâu vào đâu. Trương dừng lại ở kênh đang phát chương trình gì đó có vẻ là talk show. Hai người phụ nữ đang nói về chuyện mọi người thực sự thích gì trong đời sống chăn gối. Một người tóc ngắn, có vẻ là người dẫn chuyện. Cô ta bận một chiếc đầm dây dài phủ chân, ngồi hơi ngã người về sau. Nội dung người phụ nữ đang nói chẳng đọng lại gì trong Trương, dây áo của cô ta như thể muốn rơi xuống khỏi bả vai, xương quai xanh sâu như hố thẳm, cô ta có thực sự biết Trương thích gì hay không?
Trương không nghĩ những điều như vậy có thể xuất hiện trên chương trình truyền hình. Anh thở dài rồi uống một ngụm bia thật đầy, chợt thấy mình có vẻ đã ở yên nơi nào đó một thời gian khá lâu. Hai người phụ nữ mải mê huyên thuyên trên màn hình ti vi. Biết đâu mọi thứ đang được ghi hình và phát đi từ một hành tinh nào khác.
Chuông điện thoại đột ngột reo. Trương đưa mắt nhìn đồng hồ điện tử trên bàn. Bấy giờ đã hơn một giờ rưỡi sáng.
Tim Trương đập gấp gáp. Hay là ai đó gọi đến và báo tin Lucy gặp tai nạn ở đâu đó, và người ta tìm thấy số điện thoại Trương trên cổ của nó.
- Chúng tôi gọi đến từ tổng đài hỗ trợ khách hàng của công ty X. Có phải ông báo máy lạnh của ông đang bị hư không? Có thể mô tả chi tiết vấn đề đang gặp phải để chúng tôi có thể sắp xếp nhân viên hữu ích nhất đến gặp ông? Máy lạnh bị rò rỉ nước, không mát, hay là vấn đề gì, thưa ông?
Tim Trương vẫn đang đập liên hồi. Phần da đằng sau gáy có vẻ đang dựng đứng.
- A lô ông Trương. Ông có ở đó không?
Không hiểu sao Trương có cảm giác rằng một khi mình mở miệng đáp lời, bản thân sẽ bị hút vào ống nghe điện thoại ngay lập tức, như một vệt sương.
- A lô, a lô ông Trương?
“Này, tao nằm trong nhà và liên tục nghe tiếng kêu cửa: Bà ơi, bà ơi, ra đây mở cửa giúp nào!" - Ngay khi ấy Trương nhớ ra bà dì đã từng kể như vậy, trong một hôm gõ cửa nhà Trương vào lúc sáng sớm. Bà dì vẫn đứng ở bậc cửa, tiếp lời:
- Tao đứng trong nhà và vén rèm nhìn ra. Ở đó không có ai. Mày biết đó, một khi mày nghe tiếng kêu của ai đó trong bóng tối và đáp lời, mày sẽ biến mất ngay lập tức. Mẹ tao đã nói như vậy.
- Đáp lời là biến mất ngay lập tức?
- Đúng! - Bà dì khẳng định chắc nịch! - Biến-mất-ngay- lập-tức!
- Cho dù có biết trước hậu quả, mày cũng sẽ luôn có cảm giác muốn đáp lời. Cái cảm giác đó mới chính là thứ đáng sợ nhất!
- Này ông Trương, nếu ông không "mở miệng" mô tả vấn đề của ông, chúng tôi khó lòng giải quyết được đúng cái ông cần.
Giọng nói trong điện thoại đã sặc mùi cảnh báo.
Trương quả thật muốn hỏi rằng, liệu con Lucy có thể đi đâu được chứ?
Trán Trương rịn mồ hôi, hai bên thái dương cũng đã lấm tấm. Cảm giác lời nói muốn bật ra ở cửa miệng như thể sóng cuộn bên trong lòng Trương. Tim anh vẫn đang đập gấp gáp. Nhấp nháy, nhấp nháy lia lịa. Cảm giác đáng sợ mà bà dì nói không phải xuất phát từ bên ngoài cánh cửa, mà từ thứ "bí mật" bên trong lòng.
Trương đứng yên giữa nhà thật lâu. Tay vẫn áp chặt điện thoại vào tai, đến nỗi vành tai bên phải đã nóng ran. Cho đến khi đầu dây bên kia đã gác máy, chỉ còn lại tiếng báo ngắt tín hiệu, Trương vẫn đứng yên ở đó. Tiếng trái tim đập gấp gáp dội rõ mồn một trong căn nhà yên ắng. Trương khóc, ở khóe mắt lấp lánh một giọt nước mắt. Giọt nước tràn xuống gò má, rồi rơi vỡ ra khoảng không bên dưới. Như thể một tín hiệu vừa được phát đi.
Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.