Thương con, là mang con theo vào cõi chết?

22/04/2016 14:46 GMT+7

Duy chỉ có những đứa trẻ vô tội mãi mãi đã chẳng thể thấy bầu trời được nữa và những cái chết trở nên vô nghĩa trong những toan tính khờ khạo.

Duy chỉ có những đứa trẻ vô tội mãi mãi đã chẳng thể thấy bầu trời được nữa và những cái chết trở nên vô nghĩa trong những toan tính khờ khạo.

Con cái tuy là của bạn sinh ra nhưng không thuộc quyền sở hữu của bạn - Ảnh: ShutterstockCon cái tuy là của bạn sinh ra nhưng không thuộc quyền sở hữu của bạn - Ảnh: Shutterstock
Có một buổi chiều, cách đây 2 năm, khi đọc được những dòng bút ký đầy nước mắt của nữ y tá vì mâu thuẫn với gia đình chồng mà ôm hai con tự vẫn ở sông Lô, tôi đã khóc vì quá đỗi thương tâm.
Lúc ấy, tôi cho rằng phải rất đau đớn, một người mẹ mới quyết định kết thúc sự sống của những đứa con do mình đứt ruột, mang nặng đẻ đau tạo thành.
Người ta chẳng phải thường nói "Mồ côi cha ăn cơm với cá, mồi côi mẹ lót lá mà nằm" hay sao? Chị muốn chết để chấm dứt mọi khổ đau thì đơn giản thôi nhưng còn những đứa con của chị rồi sẽ sống thế nào?
Cha nó làm sao chịu được cảnh gà trống nuôi con. Anh ta rồi sẽ lại nhanh chóng có người đàn bà khác thay thế, có những đứa con khác vui vầy. Làm sao có thể lo toan cho nó đủ đầy và rằng "Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ mà thương con chồng?".
Dẫu ôm con tự sát là hành động nông nổi nhưng hoàn toàn có thể hiểu được.
Cha mẹ không có quyền!
Cha mẹ không thể nào độc tôn chiếm hữu con cái mà định đoạt quyền sống hay chết của con mình khi mỗi cá thể được chào đời là một con người độc lập với cơ thể độc lập, tư duy độc lập.

Về sau, khi đọc quá nhiều vụ việc đau lòng liên quan đến mẹ ôm con tự sát, mới đây nhất là người mẹ ở Hải Dương mâu thuẫn với chồng mà cho hai con uống thuốc trừ sâu, đứa trẻ dùng dằng không chịu, chị dùng dao hạ sát nó rồi lại tiếp tục cuộc hành trình tiến về cõi chết, tôi cứ tự hỏi đó có phải thật sự vì thương con hay chỉ là một kết thúc vô hậu mà những người ra đi quyết tâm để người ở lại sống cùng với sự dằn vặt, ân hận một đời rằng chính tay họ đã đẩy những đứa con của mình đến cửa tử?
Bởi nhiều người vẫn cứ ngang nhiên mặc định con cái là kết tinh của tình yêu, là cầu nối giữa cha và mẹ. Họ không ngần ngại dùng con trẻ để níu kéo một cuộc hôn nhân đã rạn vỡ như thể nó là "con tin" của một gia đình bất toàn.
Tôi đọc thấy triết gia Kahlil Gibran có nói "Con cái của anh sinh ra, không phải là của anh. Chúng nó chỉ là con cái của "Sự sống bất diệt trường tồn". Chúng nó do bởi anh sinh ra, chớ không phải là của anh. Và tuy chúng sống với anh trong một nhà, nhưng chúng không thuộc quyền sở hữu của anh. Anh chỉ là những cái cung nhờ đó những đứa con của anh lấy đà vùng vẫy, chẳng khác nào như mũi tên bắn ra tận bốn phương trời".
Chúng sanh lang thang trong mọi nẻo luân hồi, từ bỏ thân xác này lại trú ngụ trong thân xác khác qua vô lượng kiếp vì có duyên với nhau kiếp trước mà kiếp này phải trả trong mối quan hệ ruột thịt cha mẹ - con cái.

Con cái của anh sinh ra, không phải là của anh. Chúng nó chỉ là con cái của "Sự sống bất diệt trường tồn". Chúng nó do bởi anh sinh ra, chớ không phải là của anh. Và tuy chúng sống với anh trong một nhà, nhưng chúng không thuộc quyền sở hữu của anh. Anh chỉ là những cái cung nhờ đó những đứa con của anh lấy đà vùng vẫy, chẳng khác nào như mũi tên bắn ra tận bốn phương trời

Triết gia Kahlil Gibran

Do vậy, xét ở khía cạnh tâm linh, mọi sinh linh đều có quyền bình đẳng với nhau trong cõi toàn năng. Cha mẹ không thể nào độc tôn chiếm hữu con cái mà định đoạt quyền sống hay chết của con mình khi mỗi cá thể được chào đời là một con người độc lập với cơ thể độc lập, tư duy độc lập.
Trong sự vô minh của con người, lòng tha thứ, bao dung dường như đã bị thù hận làm mờ mắt mà không thể nhìn thấu đáo mọi việc.
Chết thì đã sao, người ở lại cắn rứt thì đã sao? Anh ta có đau cũng hãn hữu vài tháng, vài năm rồi lại bước vào khởi đầu mới.
Duy chỉ có những đứa trẻ vô tội mãi mãi đã chẳng thể thấy bầu trời được nữa và những cái chết trở nên vô nghĩa trong những toan tính khờ khạo.
Mọi cuộc gặp gỡ trên cuộc đời này đều là sắp đặt của Duyên phận.
Hãy đối đãi với nhau thật tốt vì có công sinh thành mà chẳng có công dưỡng dục chẳng khác nào lại tạo thêm nghiệp mà ân ân oán oán trùng trùng không dứt.
Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.