Hoa Sơn luận kiếm lần 1 bis

21/01/2012 11:35 GMT+7

(TN Xuân Nhâm Thìn) Sau cuộc luận kiếm lần thứ 1 trên đỉnh Hoa Sơn, Trung thần thông Vương Trùng Dương là người có võ công cao nhất nên được quyền giữ Cửu âm chân kinh. 25 năm sau có cuộc luận kiếm lần 2, rồi thêm một cuộc luận kiếm nữa vào thời Thần điêu đại hiệp. Chuyện này Kim Dung tiên sinh đã ghi lại.

(TN Xuân Nhâm Thìn) Sau cuộc luận kiếm lần thứ 1 trên đỉnh Hoa Sơn, Trung thần thông Vương Trùng Dương là người có võ công cao nhất nên được quyền giữ Cửu âm chân kinh. 25 năm sau có cuộc luận kiếm lần 2, rồi thêm một cuộc luận kiếm nữa vào thời Thần điêu đại hiệp. Chuyện này Kim Dung tiên sinh đã ghi lại.

Ít ai biết, còn có một cuộc luận kiếm bí mật - gọi là lần thứ 1 bis - sau cuộc luận kiếm lần thứ 1.

Lần 1 bis cũng bao gồm Võ lâm ngũ bá: Đông tà Hoàng Dược Sư, Tây độc u Dương Phong, Nam đế Đoàn Trí Hưng, Bắc cái Hồng Thất Công và Trung thần thông Vương Trùng Dương.

Giang hồ đồn rằng, tại cuộc luận kiếm kỳ lạ này, Võ lâm ngũ bá thay đổi điều lệ: không lấy võ học tranh tài, mà lấy thành ngữ sành điệu (gọi tắt là sành học) phân ngôi cao thấp.

Mở đầu cuộc tranh tài, Tây độc gây sốc bằng xin đọc thơ. Không đợi mọi người đồng ý, lão Độc vật cất giọng rất tha thiết:

“Sát thủ là gì hở bạn
Mà cô giáo bảo tránh xa
Sát thủ là gì hở bạn
Ai nghe cũng nổi da gà

Sát thủ là đầu mưng mủ
Mới trông thấy đã rụng rời
Sát thủ đầu không đội mũ
Dân chơi há sợ mưa rơi…

Sát thủ muôn người chỉ một
Như là chỉ một mạng thôi
Sát thủ nếu ai không trốn
Mũ không có chỗ đội rồi”

Mọi người ngạc nhiên rồi cười rần. Tây độc nói thêm: Đây chỉ là bài thơ nhái thôi, có tựa là Sát thủ.

Bắc cái cười sảng khoái: “Chúc mừng Tây độc con cá gộc! Tiếp theo, tại hạ xin tham gia câu chuyện Thích khách Tèo”.

Thằng Tèo con bà hai bán ve chai, nhưng rất đẹp trai. Thân phụ không muốn con sau này khổ như con hổ nên trước lúc chết đã trối lại "Nghèo cũng phải cho Tèo đi học". Nhưng hắn lại biếng học mê chơi, hay phá phách và suốt ngày chỉ mơ làm Thích khách Tèo. Tèo vốn đầu to óc như trái nho, đến nỗi sư phụ hắn còn phải nói mát “Không phải chú dốt, chỉ vì mẹ chú quên cho i ốt vào canh”. Nhưng hắn lại rất liều, nổi tiếng với câu “Một khi đã máu thì đừng hỏi bố cháu là ai”. Tài năng có hạn, lựu đạn (nổ) có thừa, lại ác như con tê giác, dã man con ngan và lạnh lùng con thạch sùng, nên chẳng mấy chốc hắn trở thành Đệ nhất thích khách Tèo. Hắn dám thách đấu với Sát thủ trên cây đu đủ và cho gã này chuyển sang nghề cạo mủ cao su.

Một hôm, hắn bỗng thấy chán như con gián, bực như con mực, ngấy như bọ chấy, hắn thấy cái gì mình cũng làm được chỉ có chuyện nhỏ như con thỏ, chuyện bèo như... vợ thằng tèo là mình chưa làm được. Thế là hắn lấy vợ! Sau đêm tân hôn, đột nhiên hắn bỏ nhà đi biệt tích con chim chích. Hỏi vợ Tèo, thị im như con chim. Sau bị hỏi riết, thị thở dài: "Đẹp trai mà hai phai".

Mọi người lại được một trận cười. Đông tà cười hà hà tiếp: “Xin hầu các hạ chuyện Romeo phải live show”.

“Romeo (Rô) và Juliet (Ju) là con cưng của hai nhà quyền quý nổi tiếng khắp vùng. Ju xinh đẹp, hồn nhiên như cô tiên, nhí nhảnh như con cá cảnh, còn Rô thì sành điệu củ kiệu, chảnh như cây cảnh... Lần đầu gặp nhau, chàng và nàng đã ngất ngây con gà tây. Rô và Ju yêu nhau trong sáng (không có phang nhau trong tối). Họ yêu nhau đắm đuối con cá chuối, ăn ý như đâu cần đó có, thịt chó có mắm tôm, tiếc là hai nhà lại ghét nhau.

Đau khổ, Rô chỉ còn biết gào thét trong toa lét, còn nàng Ju buồn như con chuồn chuồn, suốt ngày hát mãi "thành phố buồn, nhớ không Rô, cơn gió chiều lạnh buốt Rô Jù...".

Rồi một hôm nàng lên Facebook than thở như con ở rằng "Em muốn sống bên Rô trọn đời" mà lòng tê tái con gà mái. Rô đọc được mà đau đớn như trai mới lớn bị xích ở nhà: "Trời ơi, con chỉ muốn sống đơn giản cho đời thanh thản, con chỉ có một mơ ước đơn giản như đan rổ, bình thường như cân đường hộp sữa là được sống bên Ju trọn đời, vậy mà sao đời chúng con lại đen như con mèo hen?". Thật là đau lòng!

Ngày bị cha bắt lên xe bông với gã phi công già, Ju uống thuốc tự tử. Hay tin Rô vội vã trở về tìm Ju, rồi trong cơn tuyệt vọng, chàng nhận ra ánh sáng cuối đường hầm chính là ánh đèn đầu xe lửa, hết thuốc chữa rồi, bó tay chấm com rồi, chàng rút gươm tự sát chết bên cạnh nàng. Ngờ đâu hồi sau Ju tỉnh lại, thấy Rô đã chết, nàng tuyệt vọng, thôi rồi còn chi đâu Rô ơi, nàng rút dao tự vẫn. Thật là đau lòòòòng!”.

Câu chuyện bi kịch này khiến ngũ bá rớt nước mắt, thấy lòng ngậm ngùi ly rượu mùi. Không khí bỗng chùng như đứt dây mùng.

Phải mất một lúc, Nam đế mới lên tiếng phá tan không khí u buồn: “Tại hạ đã từ giã cõi tục, không màng đến chuyện tranh hùng. Lại nữa, tại hạ chỉ biết có mỗi Nhất dương chỉ, nào biết được Nhị thiên đường, Tam quốc chí, Tứ đổ tường, Ngũ vị hương, Lục chỉ cầm ma, Thất kiếm hạ sơn, Bát đại tinh thông, Cửu dương chân kinh... đủ thứ từa lưa hạt dưa, tè le hạt me, tùm lum trái sung như các hạ. Hôm nay nghe được nhiều chuyện hay, phải nói là mừng như đau bụng uống chén trà gừng. Tuy nhiên, tại hạ vẫn không hiểu từ live show trong Romeo phải live show”.

Đông tà cười hí hí: “Live show ý nói là sống (live là sống, show thì vần với Rô) đó mà!”.

Trung thần thông Vương Trùng Dương nãy giờ ngây ngô như bí ngô nhìn mọi người, cuối cùng cũng bật cười ha hả: “Tại hạ bó tay rồi! Món này tuyệt đối không phải là sở trường của tại hạ, nếu cố quá sẽ thành quá cố. Phải nói rằng tại hạ sướng như con mực nướng mà tuyên bố: Xin chúc mừng Tây độc con cá gộc, Đông tà hơn bạch xàBắc cái thoải con gà mái, lần luận kiếm này thuộc về các hạ!”.

Mọi người cùng bá vai nhau cười phá lên, rồi đường ai nấy đi, xem như đây là lần luận kiếm không chính thức, chẳng cần phân ngôi cao thấp, vui là đủ rồi!

Minh Giao

Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.