Đi ăn cơm chạy án

15/04/2006 23:43 GMT+7

Tôi và Tèo thân nhau từ nhỏ. Nó là thằng học hành không bao nhiêu, nhưng tháo vát, linh lợi, nhiều tài vặt.

Tèo lâu nay chưa có việc làm nên mặt mũi nhàu nát, tóc tai bơ phờ, phong thái khả nghi.
Vậy mà hôm qua, gặp lại Tèo ở ngoài đường, tôi kinh ngạc thấy bạn mình chững chạc comple, cà-vạt, đầu bóng, răng bóng và mặt đương nhiên cũng bóng:
- Ê Tèo, đi đâu đấy?
Tèo ngoác miệng cười, tay vẫy vẫy đầy phong thái:
- Đi ăn cơm khách sạn năm sao!
Tôi choáng váng:
- Tiền đâu cậu ăn?
Tèo đắc chí:
- Cần gì tiền!
Tôi tiếp tục choáng váng hơn:
- Ai mời?
Tèo đắc chí hơn:
- Cần gì ai mời! Cứ đến là ăn được!
Thấy tôi trợn mắt lên vì khó hiểu, Tèo giảng giải như một vị giáo sư:
- Chú đọc báo, có thấy dạo này người ta hay ăn cơm chạy án không?
Tôi gật đầu:
- Có. Những bữa cơm ấy sang lắm. Rất nhiều dinh dưỡng.
Tèo khoái chí:
- Đúng thế.
Tôi thắc mắc:
- Nhưng muốn được mời ăn thì phải có chức vụ chứ. Cậu là thằng vớ vẩn, hy vọng gì?
Tèo nhìn tôi đầy thương xót:
- Đồ dốt. Thảo nào cứ... gầy hoài.
Rồi nó cặn kẽ:
- Đặc điểm lớn nhất của những bữa tiệc chạy án như thế là... người nọ thăm dò người kia, và... không biết ai mời!
Tôi gật gù:
- Ờ.
Tèo tiếp tục:
- Thế là tớ cứ vận một bộ đồ thật oách, lấy một khuôn mặt thật nghiêm trọng. Tớ đi vào khách sạn, thấy bàn nào có năm sáu ông béo tốt, mặc đàng hoàng, đang bắt tay chào nhau thì tớ đĩnh đạc tới cũng bắt tay, rồi ngồi xuống... bình đẳng.
Tôi sợ quá:
- Họ không hỏi à?
Tèo cười rú lên:
- Ai dám hỏi. Ông nọ tưởng là khách của ông kia.
Tôi bực:
- Nhưng họ nói chuyện, cậu biết gì mà tham gia?
Tèo hớn hở:
- Tại sao phải tham gia? Đấy là những bữa cơm thăm dò mà. Mình càng im lặng càng bí hiểm càng hay.
Tôi khâm phục:
- Ghê thật.
Tèo ưỡn ngực:
- Ghê quá đi chứ. Tớ cứ điềm nhiên rót rượu, điềm nhiên dùng thức ăn, mà thức ăn thì không bao giờ là xoàng đâu nhé. Cậu cả đời cũng chả hy vọng được xơi.
Tớ cứ việc nhai, kệ cho họ nói. Lâu lâu tớ chỉ châm vào một câu: "Tình hình có vẻ phức tạp lắm", hoặc "mấy vụ gì đó tôi còn đang xem xét, chưa kết luận ngay được". Nhưng thường dùng nhất là câu "sắp tới có thể gay go, nhưng chưa phải là hết hy vọng".
Tôi tròn mồm:
- Chỉ thế thôi sao?
Tèo hí lên:
- Chỉ thế thôi. Nhớ là phải nói chậm rãi, lấp lửng và khó hiểu. Mắt cười nhưng miệng không cười, thỉnh thoảng lại gắp món ăn lên rồi đặt xuống, thỉnh thoảng lại thở dài, thỉnh thoảng là nghiêm giọng.
Tôi run:
- Nhỡ ai sinh nghi, hỏi cậu chức vụ gì thì toi?
Tèo gắt:
- Đã bảo rằng đấy là những bữa cơm làm quen và tìm hiểu, không ai dại gì hỏi ai cả. Để cho chắc, mình thỉnh thoảng lại xem đồng hồ, lẩm bẩm "ăn xong tôi phải họp với bộ vào lúc hai giờ!".
- Bộ nào?
- Chả cần nói bộ nào. Cứ để cho họ đoán. Đã thế, lâu lâu phải nhớ chêm vào một câu nữa: "Vấn đề này các cụ cũng quan tâm đấy" và "tình hình rất căng, nhưng dù sao cũng là anh em cả, làm gì phải cân nhắc chứ".
Tôi tâm phục khẩu phục. Tèo sung sướng:
- Cứ thế, tớ có khả năng dùng bữa dài dài. Rượu ngon, món xào món nấu đều hảo hạng.
Tôi lo xa:
- Nhỡ bị tóm thì chết!
Tèo cong môi:
- Tóm thì khép tớ vào tội gì? Tớ không lừa đảo, và có xưng danh gì đâu. Cũng chưa nhận tiền nên chả gọi là ăn hối lộ. Làm gì có luật xử kẻ đi ăn cơm không được mời.
Tôi cảnh cáo:
- Nói thế thôi. Những bữa tiệc như thế, nhiều khi họ biết nhau cả đấy. Cứ dẫn xác vào có ngày ngỏm. Tham ăn là chết.
Tèo vui vẻ:
- Hiểu mà. Chủ quan sao được.
Rồi Tèo tiếp tục đi thẳng về hướng khách sạn, dáng bệ vệ, trang nghiêm.

Lê Hoàng

Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.