Sự trừng phạt lớn nhất cho hai kẻ ngoại tình là để họ lấy nhau?

13/11/2016 10:02 GMT+7

Chị bảo với tôi rằng, tài sản lớn nhất mẹ chị để lại cho chị là sự kiêu hãnh và lòng tự trọng. Mẹ chị đã lao nhọc để nuôi chị lớn lên, từ khi bà bị chồng bỏ rơi để đi theo người tình trẻ đẹp. Khi đó bà mới ba mươi tuổi.

Dù những thứ tài sản ấy không thể giúp hai mẹ con chị sống một cuộc đời thoải mái mà phải vất vả, khổ sở hơn rất nhiều… nhưng họ đều nghĩ đó là khối tài sản quý báu của đời người. 
Mẹ chị đã lao nhọc để nuôi chị lớn lên, từ khi bà bị chồng bỏ rơi để đi theo người tình trẻ đẹp. Khi đó bà mới ba mươi tuổi.
Bà đã khép cửa căn nhà, khép cả lòng mình và dứt khoát bước chân khỏi cuộc hôn nhân không còn chung mục đích. Bố chị tìm thấy hai mẹ con sau đó không lâu, nhưng bà cương quyết không quay về mà một mình nuôi con, dù ông có van xin ân hận đến mấy.
Tóc ông bạc đi nhiều chỉ sau mấy tuần, nhưng bà vẫn không hề thay đổi. Bà bảo, ngày xưa trước khi lấy nhau bà đã từng nói dù trong nghèo khó hay giàu sang cũng không thay lòng đổi dạ. Chỉ cần ngày nào bà còn nắm giữ trái tim và con người ông, thì dù ông có tai nạn, bệnh tật đau yếu hay nghèo khó đến mấy… bà vẫn ở cạnh ông.
Còn một khi ông đã có người phụ nữ khác, thì đã tự đặt dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân. Với bà, trong hôn nhân, sự thủy chung phải được đặt lên hàng đầu, không thể có chỗ cho sự phản bội, dù chỉ là một lần.
Chị cũng có cùng suy nghĩ như mẹ, lại là người lớn lên từ trong bất hạnh khi gia đình ly tán nên chị rất yêu quý gia đình. Chị, cũng như mọi người mẹ trên đời, không bao giờ muốn con mình thiếu thốn tình thương và sự chăm lo của cha hoặc mẹ. Hơn ai hết, chị hiểu rõ nỗi khát khao tình cảm cha con của một đứa trẻ mà mình đã nếm trải suốt cả quãng đời dài.
Thế nhưng điều chị lo sợ cuối cùng đã đến. Chị đã tự kiểm điểm lại bản thân xem mình đã làm sai điều gì hay có điểm nào chưa phải... Anh trả lời trong nỗi ân hận: “Em không có gì sai cả, chỉ vì anh không thể nào dứt khoát được với cô ấy, vì anh yêu em và cũng thương cô ấy”.
“Yêu” và “thương”, hai khái niệm trừu tượng ấy khó mà cân đo hay định lượng được. Sau hàng chục đêm ngày trăn trở và đau đớn, chị đã quyết định ly hôn và dọn ra ngoài sống, cùng với đứa con trai duy nhất.
Tôi gặp lại chị khoảng 2 năm sau thời điểm đen tối nhất của cuộc đời chị, chợt nhận ra có những người đàn bà yếu đuối đấy mà cũng thật mạnh mẽ đấy, cứ như những ngọn phi lao trong gió mà tôi đã nhiều lần nhìn thấy.
Dù có bị bẻ cong đến oằn mình, dù có bị gió quật đến tả tơi thì chúng vẫn xanh ngời và vươn mình đứng dậy. Tôi luôn yêu những người đàn bà mạnh mẽ như phi lao ấy và vẫn thầm ước nếu là mình, thì mình cũng sẽ được như họ.
Ngồi trước mặt tôi là một người đàn bà đẹp dù không chút son phấn. Nụ cười chị tươi mới hơn cả trước kia, làn da ửng hồng và mái tóc dài thảnh thơi buông trên vai… không như trước đây lúc nào cũng buộc túm phía sau để tất bật chuyện nhà cửa bếp núc.
Chị đã tìm được một người đàn ông tốt và thành đạt, hết lòng yêu thương hai mẹ con chị. Người chồng cũ, sau khi đăng ký kết hôn với người đàn bà ấy, giờ hai người sống trong địa ngục của thực tế trần trụi khi không còn hoa và quà, không còn những lãng mạn chiều chuộng mà phải chăm sóc người mẹ bị tai biến của anh ta.
Cô ta suốt ngày càu nhàu và than trách, còn anh thì tiếc một người vợ hiền thảo nết na. Chị vẫn mỉm cười nhẹ nhàng: Sự trừng phạt lớn nhất cho hai kẻ ngoại tình là để họ trở thành của nhau, còn mình thì sống tiếp cuộc đời mình một cách bình yên không oán hận. Vâng, tôi tin chị đã đúng... và tin rằng cuộc đời không cho ai hết tất cả, cũng không lấy hết tất cả bao giờ.
Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.